Lúc này, Long Khuynh Vũ quỳ trên mặt đất, tạo thành một hình chữ “đại”.
Nên cô ta không thể thấy đó là ai.
Chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt của người nọ, cô ta lòng đầy căm phẫn quát: “Tôi mặc kệ anh là ai, nếu anh dám làm gì quấy rối tôi!”
“Tôi cam đoan dù thành quỷ cũng không bỏ qua cho anh!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Cô Long, cô đối xử với ân nhân cứu mạng mình như vậy à?”
Long Khuynh Vũ ngẩng ra, bỗng mừng rỡ: “Anh Diệp, cứu tôi với!”
Phụt!
Diệp Bắc Minh bước tới, rút trường kiếm của Ô trưởng lão ra.
Ngân châm giáng xuống, nháy mắt Long Khuynh Vũ đã có thể cử động.
Cô ta vừa định đứng lên thì một bộ quần áo đàn ông bay tới.
Nó bay tới đắp lên người Long Khuynh Vũ, che khuất vùng da thịt lộ ra ngoài.
Người đứng trước mặt cô quả nhiên là Diệp Bắc Minh.
Cô ta kích động đứng lên hỏi: “Anh Diệp, sao anh lại ở đây?”
Bản thân cô ta vẫn còn trọng thương, chưa khôi phục.
Nên hai chân mềm nhũn, bổ nhào người về phía trước.
Diệp Bắc Minh bước lên đỡ lấy Long Khuynh Vũ.
Tay anh đúng lúc chạm vào cặp đồi núi mềm mại, mặt Long Khuynh Vũ đỏ bừng lan đến tận mang tai.
Diệp Bắc Minh nói: "Long cô nương, cô đang bị thương, vẫn là nên nghỉ ngơi trước đi".
"Nơi này là địa bàn của Thiên Đạo tông, chúng ta tốt nhất nên rời đi trước!"
"Được!"
Giọng nói của Long Khuynh Vũ nhỏ đến mức chỉ có con kiến mới có thể nghe được.
Nửa giờ sau, bên cạnh một dòng suối nhỏ.
Long Khuynh Vũ đang núp sau tảng đá kêu lên: "Anh Diệp, anh có thể bôi giúp tôi một ít thuốc được không?"
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, đi tới phía sau tảng đá.
Long Khuynh Vũ đưa lưng lại với anh, vết thương trên lưng nhìn thấy ghê người!
"Anh Diệp, tôi không muốn để lại sẹo..."
Long Khuynh Vũ khẽ cắn đôi môi đỏ mọng: "Có nhiều chỗ tôi không thấy được, làm phiền anh!"
Diệp Bắc Minh gật đầu một cái, bôi thuốc bột lên đó.
"Ưm..."
Một cảm giác đau nhói ập đến, trên trán Long Khuynh Vũ toát ra một tầng mồ hôi mỏng, ánh mắt cũng trở nên có chút mơ hồ!
"Được rồi, Long cô nương!"
Diệp Bắc Minh xoay người rời đi.
Một lúc sau, Long Khuynh Vũ xuất hiện, chắp tay cúi đầu: "Cảm ơn anh Diệp đã cứu mạng!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Chuyện nhỏ không tốn sức! Đúng rồi, tôi nghe bọn họ nhắc đến máu Tổ Long, chuyện này là thế nào?"
Long Khuynh Vũ nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu, từ trong nhẫn chứa vật lấy ra một hộp ngọc.
Vừa mở ra thì nhìn thấy hai giọt máu như hổ phách toát ra khí tức uy nghiêm!
Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: "Đây là..."
Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Tiểu tử, máu Tổ Long!"