Mười ba cây kim đồng loạt rơi xuống, đâm vào cơ thể Phương Nguyên: "Đây là vì sư phụ cha đỡ đầu của tao!"
Một cảm giác đau đến không muốn sống, trong nháy mắt truyền khắp toàn thân!
Phương Nguyên đau đến mức đầu muốn nổ tung, trên người giống như có tỉ con kiến đang cắn xé, điên cuồng kêu thảm thiết!
"Đau không? Kêu đi!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên điên cuồng, tràn đầy tia máu: "Cơ thể con người có 830 huyệt đạo, mỗi một huyệt đạo, tao đều có cách khiến mày sống không bằng chết!"
Ngay sau đó.
Phụt!
Lại là mười ba cây kim rơi xuống!
"Đây là sư phụ tàn sát của tao!"
Phụt!
"Đây là sư phụ Đan Đế của tao!"
Phụt!
"Đây là sư phụ Độc Hoàng của tao!"
Phụt!
"Đây là sư phụ Chiến Thần của tao!"
Cơ thể Phương Nguyên vặn vẹo, đau đến không muốn sống nữa, hắn ta cầu xin tha thứ: "Đừng mà, cầu xin cậu tha cho tôi đi. . . Tôi sai rồi. . ."
"Giết tôi đi, giết tôi đi!"
Diệp Bắc Minh lạnh lùng cười: "Muốn chết à? Đâu có dễ thế!"
Phụt!
Lại là mười ba cây kim rơi xuống!
"Đây là sư phụ Long Đế của tao!"
"A!"
Tiếng hét Phương Nguyên vô cùng thảm thiết!
Tốc độ tay của Diệp Bắc Minh rất nhanh, gần như là trong nháy mắt!
Trên người Phương Nguyên đã bị đâm một ngàn ba trăm cây kim!
Rậm rạp chằng chịt!
Cả người bị châm thành con nhím!
Nét mặt Phương Nguyên cứng đơ, vô cùng kinh hoàng!
Đang sống mà đau chết!
"Lão tổ, cứu con. . ."
Một hư ảnh lao ra từ cơ thể Phương Nguyên, chính là thần hồn của hắn ta!
Diệp Bắc Minh cử động chân, cơ thể của Phương Nguyên nổ tung. Anh bắt lấy thần hồn của hắn ta: "Thần hồn cũng chôn vùi cho bố mày!"
Năm ngón tay nắm chặt!
"Không!"
Thần hồn của Phương Nguyên kêu thảm rồi hóa thành hư vô!
Đồng tử của Phương Vô Đạo bỗng nhiên co lại, tức thiếu chút nữa hộc máu: "Giết hắn, giết hắn cho lão phu!"
..
..
Hơn mười bóng người xông lên lễ đài, hơi thở kinh khủng ập tới, dòng khí cuồn cuộn!
Ầm ầm!
Một tiếng động long trời lở đất vang lên, lễ đài nổ tung thành mảnh vỡ đầy trời!
Vô số khách khứa lui lại.
Đằng trước xuất hiện một mảnh đất trống!
Hơn mười lão già cảnh giới Siêu Phàm liều mình xông tới.