Một lão cổ đông mở miệng: “Tôi phát động bỏ phiếu bãi nhiệm Ngụy Yên Nhiên khỏi vị trí chủ tịch, đuổi khỏi dược phẩm Thiên Hương, coi như lời cảnh cáo!”
“Đồng thời cho Ngụy Tử Khanh lên chức, đảm nhiệm chức chủ tịch mới của dược phẩm Thiên Hương!”
“Đồng ý!”
“Đồng ý!”
“Tôi cũng đồng ý!”
Các lãnh đạo cấp cao của dược phẩm Thiên Hương rối rít giơ tay biểu quyết.
Đối mặt với đám người từng bước ép đến, Ngụy Yên Nhiên lạnh lùng nói: “Mọi người gấp cái gì? Sáng hôm nay mới là buổi họp báo!”
“Mục đích là để tuyên truyền hiệu quả của đan Dưỡng Nhan!”
“Ba ngày sau mới là thời gian ra mắt sản phẩm với công chúng”.
“Ba ngày sau, tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời”.
“Hôm nay các người đã muốn đuổi tôi khỏi vị trí này rồi, tuyệt đối không thể nào!”
Sau khi để lại những lời này, Ngụy Yên Nhiên đi ra khỏi phòng họp.
Không cho người khác có cơ hội nói chuyện.
Ngụy Tử Khanh nhìn bóng lưng cô ta rời đi, cười lạnh một tiếng: “Tôi chờ cô ba ngày!”
“Cô chỉ có một ít số liệu thí nghiệm, tôi không tin trong ba ngày”.
“Cô có thể làm ra được đan Dưỡng Nhan!”
...
Ngụy Yên Nhiên quay về văn phòng chủ tịch.
Đá rơi giày cao gót.
Cả người mệt lả nằm trên ghế sofa.
Đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Một lát sau, trong đầu cô ta hiện lên bóng dáng một người đàn ông.
Khiến tâm tình cô ta không ổn định.
Vừa sùng bái.
Lại oán hận.
Cảm xúc phức tạp không rõ.
Ngụy Yên Nhiên bất đắc dĩ cười khổ: “Diệp Bắc Minh, anh hại tôi thảm rồi”.