Cắm mấy chiếc kim bạc xuống, đảm bảo Hầu Tử sẽ không xảy ra vấn đề.
Diệp Bắc Minh mới lui ra khỏi phòng.
Vừa ra phòng khách bên ngoài liền thấy Ngụy Yên Nhiên mái tóc dài ướt nhẹp, mặc đồ ngủ vừa lau tóc vừa đi ra.
Cô ta chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ.
Cộng thêm mới vừa tắm xong, trong phòng tràn đầy hơi thở kích thích.
Bầu không khí có chút mập mờ!
Ngụy Yên Nhiên mở miệng trước: “Ách, tôi còn tưởng rằng anh vẫn ở trong, cho nên mới tắm trước”.
“Ừ”.
Diệp Bắc Minh bình tĩnh trả lời.
Anh tìm ghế sofa ngồi xuống, lấy ra đỉnh Thanh Mộc và đơn thuốc.
Cúi đầu nhìn.
Một lúc lâu cũng không có ý nhìn Ngụy Yên Nhiên!
Ngụy Yên Nhiên thấy vậy liền có chút tức giận!
Người này sao vậy? Bà đây cũng xem như là một đại mỹ nữ yểu điệu, còn vừa tắm xong, ngay cả nhìn anh cũng không thèm nhìn?
Bà đây còn không bằng cục sắt vụn và một tờ giấy rách sao?
Một cảm giác thất bại đột ngột nảy sinh!
Diệp Bắc Minh đang âm thầm trao đổi với tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông có thể nhìn ra đơn thuốc này không?”, Diệp Bắc Minh hỏi.
Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, có một đại mỹ nữ ở đây, cậu chắc chắn tối nay muốn trao đổi với tôi, mà không phải trao đổi với cô ta?”
Diệp Bắc Minh không đáp lời, mà tiếp tục nói: “Rốt cuộc ông có biết hay không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bình luận: “Ha ha ha, không tệ! Không động lòng vì nữ sắc, chỉ có võ giả như vậy mới đi cao hơn, xa hơn”.
“Tôi nhìn thấy đơn thuốc này rồi, rõ ràng thiếu ba loại dược liệu là cỏ Bạch Hạc, sâm Thủ Dương, lá Hoàng Kim!”