“Đủ rồi!”
Tô Chính Dương khẽ quát một tiếng: “Lão phu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, không cần vì một người mà liên luỵ đến cả gia tộc”.
“Người đâu, canh chừng Tô Lê cho tôi”.
“Không có mệnh lệnh của tôi, cấm nó rời khỏi nhà họ Tô một bước”.
“Vâng!”
Mấy lão già tiến lên.
...
Diệp Thanh Lam vừa rời đi được trăm dặm, phía sau đã truyền đến những tiếng bước chân dồn dập.
Không hề che giấu chút nào.
Tô Hỏa và người phụ nữ sang trọng dẫn theo một đám người đi đến.
“Chạy nhanh như vậy để làm gì?”
Người phụ nữ sang trọng trêu chọc: “Con trai bà đã chết rồi, cõng một thi thể chạy khắp nơi không thấy phiền sao?”
Diệp Thanh Lam khàn khàn nói: “Con tôi không chết!”
“Hahaha”.
Người phụ nữ sang trọng cười đến mức run rẩy cả người: “Nhưng mà cậu ta sẽ chết ngay lập tức thôi”.
Đôi mắt Tô Hỏa đỏ bừng: “Mẹ, vô nghĩa với một người sắp chết làm gì!”
“Kế tiếp cứ giao cho con đi, tiến lên hết cho tôi!”
“Vâng, công tử”.
Mười mấy lão già lạnh lùng gật đầu, rút vũ khí ra xông lên.
Diệp Thanh Lam đang muốn ra tay ngăn cản, lại bởi vì bị thương quá nặng.
Chỉ có thể phun ra một ngụm máu tươi, Diệp Bắc Minh trên lưng bà ấy mềm oặt ngã xuống.
Tô Hỏa nhe răng cười một tiếng: “Mẹ, người phụ này trông cũng không tệ lắm”.
“Không bằng để cho con chơi đùa một chút?”
Đột nhiên.
Một tiếng quát lạnh truyền đến: “Mẹ con người ta đã bị thương nặng như vậy, anh muốn giết người thì thôi đi”.
“Còn muốn nhục nhã mẹ người ta? Có phải cầm thú hay không?”
“Ai?”
Tô Hỏa biến sắc.
Ngay sau đó.
Hai người phụ nữ xinh đẹp đi tới, một người trong đó đeo khăn che mặt.
Một người khác hình như là nha hoàn của người đeo khăn che mặt kia.
Tuy rằng là nha hoàn, nhưng Tô Hỏa lại không rời mắt ra được!
Đẹp!
Thật đẹp!