Diệp Bắc Minh nhìn một cái, thậm chí có thể thấy rõ lông mi của Nhan Như Ngọc!
Da thịt của cô ta đúng là không có một chút tì vết.
Một nốt ruồi, một cái mụn cũng không có.
"Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Trong sự yên tĩnh, giọng nói của Nhan Như Ngọc vang lên.
Tất cả mọi người đều ngừng thở!
Diệp Bắc Minh mở miệng: "Tôi muốn đến Đại Lục Thượng Cổ, hãy giúp tôi một việc".
Đám người tiếp tục ngây ra lần nữa!
Tên này lại còn nói mình muốn đến Đại Lục Thượng Cổ?
Mẹ nó có ai mà không muốn đến Đại Lục Thượng Cổ đâu!
Tên này dựa vào cái gì?
La Vãn Vãn gõ lên mặt bàn: "Ê ê ê, anh nhờ người ta giúp đỡ mà còn tỏ thái độ thế ư?"
Nhan Như Ngọc hừ nhẹ một tiếng: "Cậu dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ giúp cậu?"
Diệp Bắc Minh trực tiếp bắt lấy tay Nhan Như Ngọc.
"Cái gì..."
Tất cả người tu võ ở đây đều trợn cả mắt lên!
Đôi mắt Lâm Tiêu lập tức đỏ bừng, tràn ngập tơ máu!
Nhan Như Ngọc giật mình: "Cậu làm gì thế?"
Diệp Bắc Minh viết mấy chữ vào lòng bàn tay cô ta.
Nhan Như Ngọc ngây người, lại nắm chặt lấy tay Diệp Bắc Minh: "Cậu! Cậu nói thật ư?"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Cực kỳ chính xác".
Nhan Như Ngọc suy nghĩ một chút: "Tôi có thể giúp cậu đến Đại Lục Thượng Cổ".
"Ngày mai là sinh nhật của tôi, nhất định cậu phải tới tham gia, nói cho tôi biết tất cả!"
Diệp Bắc Minh cười một tiếng: "Sinh nhật, cô bao nhiêu tuổi rồi?"
"Cút!"
Nhan Như Ngọc trợn mắt một cái.
Trong lòng không ngừng dao động!
Câu nói vừa rồi của Diệp Bắc Minh đã hoàn toàn kích thích tiếng lòng của cô ta.
"Được, vậy tôi đi trước".
Diệp Bắc Minh suy tư một chút, đứng dậy muốn đi.
Một giọng nói lạnh lẽo mang theo sát ý cực kỳ nồng đậm vang lên: "Dừng lại!"
Tất cả người tu võ đồng thời quay đầu nhìn về phía Lâm Tiêu bàn số 1!
Ngừng thở!
Xem ra Lâm Tiêu muốn ra tay rồi!
Điều khiến người ta bất ngờ chính là Diệp Bắc Minh lại làm như không nghe thấy, cứ đi ra bên ngoài Tinh Thần Lâu.
Giọng nói của Lâm Tiêu vô cùng lạnh lùng: "Tên nhóc họ Diệp, tôi có mấy câu muốn hỏi cậu!"