Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười một tiếng quái dị: “Mới vừa nãy cậu còn kêu không muốn xen vào việc người khác, bây giờ lại đi lo cho sự an toàn của người ta?”
Diệp Bắc Minh đảo mắt một vòng: “Đừng nói nhảm, ông có thể tìm được vị trí của cô ấy không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không tiếp tục giỡn, nói: “Để tôi tìm thử xem”.
Càn Khôn vô cực, Vạn Lí Truy Tung!
Chỉ chốc lát sau!
“Tìm thấy rồi, cô ấy đang ở tầng cuối cùng của tháp Phù Đồ!”
“Nhanh như vậy mà cô ấy đã đến được tầng cuối cùng ư?”
Diệp Bắc Minh rất bất ngờ.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không vui đáp: “Bổn tháp đã nói rồi mà, người phụ nữ này không tầm thường!”
“Để cậu cùng cô ấy có quan hệ nam nữ, tuyệt đối không có hại gì cho cậu đâu!”
…
Cùng lúc đó, tại tầng cuối cùng của tháp Phù Đồ.
Nam Cung Uyển một đường đi tới, cả người đã lạnh cóng!
Nụ cười trên gương mặt cũng ngưng đọng lại thành một tầng sương lạnh!
Cô ấy có chút gượng không nổi, lấy váy Băng Tàm Ti ra từ bên trong chiếc nhẫn trữ vật: “Váy Băng Tàm Ti có khả năng ngăn chặn cơn lạnh, nếu như mình mặc vào thì sẽ không còn lạnh đến vậy nữa!”
“Nhưng mà cái này…”
Nam Cung Uyển nhìn vào vệt máu lan tràn bên trên chiếc váy Băng Tàm Ti.
Có hơi do dự!
Trong đầu không tự chủ được mà nhớ đến một màn với Diệp Bắc Minh khi đó!
“Đáng ghét!”
Nam Cung Uyển cắn răng, cảm giác hai chân gần như đã nhũn ra.
Do dự mãi, cuối cùng vẫn mặc váy Băng Tàm Ti vào, hướng về phía tầng sâu nhất của tháp Phù Đồ mà đi.
…
Cùng lúc đó, bên trên cấm địa của Thanh Huyền Tông.