Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười dữ tợn: “Hơn nữa, đó là do cô ta tự yêu cầu, không coi là cậu thừa cơ lợi dụng lúc người khác gặp nguy khốn!”
Diệp Bắc Minh quyết đoán từ chối: “Đùa gì vậy, trinh triết của tôi rất quan trọng đấy, được không?”
“Cứu người thì được, nhưng muốn trinh tiết của tôi, không thể nào!”
Trong ánh mắt chấn kinh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Diệp Bắc Minh giơ tay, ném ra một cây huyết sâm vạn năm!
“Cô cầm lấy tự giải quyết đi, đây là huyết sâm vạn năm, cô cũng không thiệt!”
Nhìn huyết sâm vạn năm bay đến!
Đôi mắt của Nam Cung Uyển mơ màng.
Nhưng sâu trong con mắt phần nhiều là sự giận dữ: “Anh… anh… anh vô liêm sỉ! Anh là đồ khốn! Anh thật quá đáng! Anh ức hiếp tôi!”
“Hu hu hu, tôi còn là cô gái chưa chồng, làm sao có thể dùng thứ này?”
“Hu hu hu… ưm!”
Nam Cung Uyển khóc lóc, cắn chặt môi đỏ, phát ra âm thanh khiến đàn ông máu nóng sôi sục!
Với độc tố của cây mây Ma Vân, cô ta vốn không thể kiểm soát phản ứng của mình!
Cô ta muốn kiểm soát bản thân, chỉ có thể ngồi xổm.
Di chuyển qua lại!
Cả người cô ta giống như bị ngọn lửa thiêu cháy, cơ thể nóng ran, đỏ ửng.
“Ưm!”
Nam Cung Uyển mất tự chủ phát ra tiếng, giống như đang làm nũng!
Hoàn toàn không thể kiểm soát!
‘Làm thế nào? Làm thế nào đây?’
‘Chẳng lẽ mình thực sự phải dùng… cái đó? Không được! Làm sao được chứ!’
“Cho dù Nam Cung Uyển mình chết, cũng tuyệt đối sẽ không dùng cái này!’
‘Diệp Bắc Minh, anh đối xử với tôi như vậy, tôi hận anh…’
Nam Cung Uyển nghĩ bằng lý trí còn sót lại.
Nhưng cơ thể lại không thể tự chủ uốn éo!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!