Chu Tể nằm trên mặt đất, ôm ngực hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh lấy ra một cái mặt nạ màu đen đeo lên, lại lấy ra một cái áo choàng màu đen!
Trong tay anh cầm Thần Ma Liêm Đao, nhìn xuống Chu Tể: "Bọn họ gọi tôi là Sát Thần!"
Phập!
Thần Ma Liêm Đao rơi xuống, đầu Chu Tể lập tức rơi xuống đất.
...
Trong nháy mắt Chu Tể chết đi, Chu Đỗ Di lấy một cái ngọc bài ra từ trong nhẫn trữ vật.
Một tiếng "răng rắc" vang lên.
Ngọc bài vỡ ra một vết rách!
Thân thể mềm mại của Chu Đỗ Di chấn động: "Chu Tể, chết rồi..."
Một bên, Chu Lạc Ly đang nhắm chặt hai mắt nghỉ ngơi bình tĩnh mở miệng: "Chị Di, chị nói chuyện với Chu Tể, cho là tôi không nghe hiểu sao?"
Chu Đỗ Di khẽ giật mình: "Cô nghe hiểu?"
"Vậy vì sao cô không ngăn cản? Nếu cô ngăn cản, Chu Tể sẽ không phải chết!"
Chu Lạc Ly cười: "Tại sao tôi lại phải ngăn cản?"
"Thứ nhất, tôi ngăn cản, Chu Tể sẽ từ bỏ sao?"
"Thứ hai, nếu như không phải hắn ta muốn giết tiểu sư đệ của tôi, liệu có bị tiểu sư đệ của tôi giết ngược lại không?"
Cô ấy mở đôi mắt đẹp ra, cong khóe miệng nở nụ cười: "Thứ ba, chuyện này không phải cũng là ý của chị Di sao?"
"Cô!"
Chu Đỗ Di ngây người, á khẩu không trả lời được.
Cô ta hít sâu một hơi, nhìn Chu Lạc Ly một cái thật sâu!
Cô gái nhỏ này rời khỏi gia tộc hai mươi năm, rốt cuộc đã học nghệ với ai?
Làm sao lại có tâm tư đáng sợ như thế!
Đêm khuya, nhà họ Hoàng ở Long Hà.
Một bóng đen đi từ phía xa tới, dừng lại ở cửa chính nhà họ Hoàng.
Mấy cái người tu võ canh giữ ở cổng nhướng mày.
Một người đàn ông trong đó tiến lên quát lớn: "Cậu là ai? Nơi này là nhà họ Hoàng ở Long Hà!"
"Hơn nửa đêm đi đi lại lại ở trước cửa chính nhà họ Hoàng chúng tôi, còn không mau cút đi?"
"Nếu còn không đi, chúng tôi đảm bảo cậu sẽ không nhìn thấy buổi sáng ngày mai..."
Nghe thấy thế, bóng đen ngẩng đầu lên.