Sắc mắt Diệp Bắc Minh phủ đầy sương lạnh: "Cả đời này của tôi ghét nhất người khác tra thông tin về tôi!"
"Anh không cần phải sống nữa!"
Cái gì?
Mọi người sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh.
Dạ Phong cười: "Ha? Không thể nào? Cậu muốn giết tôi ư?"
Ầm!
Bóng chớp chồng lên nhau, nhanh chóng lao tới!
Dạ Phong bất ngờ, tên này thật sự dám ra tay?
"Diệp đại ca, đừng!", Lăng Vận Nhi hô lên.
Ngay cả Diệp chủ cũng quên gọi, hoàn toàn kêu lên ba chữ "Diệp đại ca" theo bản năng.
Tất cả mọi người đồng loạt lạnh mặt, thậm chí cảm giác có hơi buồn cười.
Dù anh ta là chủ nhân địa bàn Côn Luân, nhưng vừa tiến vào Thiên Hạ Đệ Nhất các liền dám đối địch với Thiên Vương Điện Chủ Dạ Phong?
Hoàn toàn không biết sống chết!
Dạ Phong thấy Diệp Bắc Minh chủ động ra tay, suýt chút nữa giận quá hóa cười: "Thật sự còn tồn tại loại người không biết sống chết như cậu!"
"Chỉ là chủ nhân địa bàn Côn Luân mà thôi, cậu cho rằng cậu liền vô địch thiên hạ sao?"
"200 năm trước, tôi có thể làm chủ nhân địa bàn Côn Luân, nhưng bị tôi từ bỏ".
Vừa dứt lời.
Diệp Bắc Minh xuất hiện trước mặt Dạ Phong, đấm ra một quyền!
Dạ Phong nhả ra một câu: "Lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!"
Dạ Phong nhẹ nhàng nâng tay, nghênh đón nắm đấm của Diệp Bắc Minh!
Một cảnh tượng khiến người khác khó quên suốt đời xuất hiện.
"Răng rắc" một tiếng, cánh tay kia của Dạ Phong nổ tung.
"Mày!"