Diệp Bắc Minh nghiêm nghị nhìn Lăng Thiên Hùng: "Lăng tiền bối, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
"Mọi người biết được tòa tháp này từ đâu?"
"Vì sao nó lại ở chỗ này? Nó lại có tác dụng gì?"
Lăng Thiên Hùng sửng sốt: "Diệp chủ, vì sao ngài lại kích động như thế?"
Nói đùa!
Diệp Bắc Minh có thể không kích động sao?
Tòa bảo tháp trước mắt giống y như đúc tháp Càn Khôn Trấn Ngục của anh.
Điều khác biệt duy nhất là tòa tháp này ở bên ngoài.
Còn tháp Càn Khôn Trấn Ngục bị anh thu vào trong cơ thể, dung hợp với thân thể của anh.
Diệp Bắc Minh không giải thích: "Tôi chỉ muốn biết lai lịch của tòa tháp này!"
Lăng Thiên Hùng hiểu ra: "Thì ra là thế, tòa tháp này do người sáng lập Thiên Hạ Đệ Nhất các xây dựng, tục truyền là từ một kiện bảo bối mà vị tổ tiên kia từng gặp qua".
"Vật này cực kỳ đặc biệt, mỗi khi leo lên một tầng sẽ có phần thưởng bất đồng".
"Thế là, tổ tiên Thiên Hạ Đệ Nhất các liền xây dựng nên tòa Thiên Hạ Đệ Nhất các ở chỗ này!"
"Tòa bảo tháp này tổng cộng có 99 tầng!"
"Từ tầng đầu tiên, bên trong cất giữ đủ loại võ kỹ, y thuật, thân pháp, luyện đan thuật!"
"Bí tịch võ học của các đại tông môn trên địa bàn Côn Luân đều có ghi chép tại nơi này!"
...
"Chỉ cần có đủ thực lực, có thể bước lên tầng cao hơn".
Diệp Bắc Minh vô cùng ngoài ý muốn.
Chế độ khen thưởng này quả thực không khác gì tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Chẳng lẽ thật sự có liên hệ nào đó?
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông cũng có 99 tầng sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Số tầng của bổn tháp vô cùng vô tận!"
"Vật mà ông bố của tôi để lại, phải chăng là ở trong tháp này?"
"Tòa tháp này có kết giới bảo vệ, với thực lực trước mặt của tôi thì không thể thăm dò".
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục hơi tạm dừng: "Có điều, vật mà bố cậu để lại hẳn có liên quan đến tòa tháp này!"