Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Mày có thể tiếp tục đau lòng, nhưng bạn của mày đã chết rồi”.
“Bây giờ mày có hai lựa chọn, thứ nhất, đưa tao đi tìm chỗ mà Nhược Giai và Nhược Tuyết được cứu đi!”
“Sau đó, mày đi đường của mày, tao đi đường của tao, chúng ta không ai nợ ai!”
“Thứ hai, làm theo lời trăn trối của bạn mày, mày có thể nhận tao làm chủ nhân!”
“Từ nay về sau, mày theo bên cạnh tao!”
Mị thú cấp mười lau sạch nước mắt: “Tôi tình nguyện nhận anh làm chủ nhân!”
“Được”.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Sau khi hai bên ký khế ước.
Một luồng Phần Thiên Chi Diễm bay ra, rơi lên thi thể của Long Ưng.
Lập tức hóa thành tro bụi!
“Đi thôi”.
…
Lúc Kỷ Phi chết, ở cách đó trăm dặm.
Một đám người đang vây giết ma thú cấp bảy cấp tám.
Đột nhiên.
Một người đàn ông trung niên vẻ mặt dữ tợn trong đó kêu lớn một tiếng: “Không hay rồi, Phi Nhi xảy ra chuyện rồi!”
Soạt!
Ông ta hóa thành một tàn ảnh, xông về một hướng!
“Kỷ trưởng lão bị làm sao thế?”
“Hình như xảy ra chuyện, đi thôi, đi theo xem sao!”
Mọi người chạy theo phía sau.
Đến hiện trường xảy ra sự việc!
Chỉ thấy máu tươi khắp đất!
“Việc này…”
Đám người Huyết Vân Tông quay sang nhìn nhau, sợ rằng đám người Kỷ Phi lành ít dữ nhiều.
“Con trai! Không!”
Kỷ Cuồng kêu thảm một tiếng.
Mau chóng xông đến trước vũng máu: “Con trai, Phi Nhi! Không! Không!”
Kỷ Cuồng quỳ dưới đất, trong đôi mắt đầy máu tươi.
Đột nhiên.
Kỷ Cuồng ra tay, đánh một quyền lên lồng ngực của mình!
Phụt!
Phun ra một ngụm máu tươi, điên cuồng gào thét: “Các vị huyết tổ các đời Huyết Vân Tông trên trời, Huyết La Sát Kỷ Cuồng tôi lấy máu tươi làm vật dẫn!”
“Xin các vị tiên tổ hiển linh, Huyết La Sát Kỷ Cuồng tôi tình luyện trả giá bằng một trăm năm tuổi thọ!”
“Cho tôi xem tất cả mọi việc xảy ra trước khi con trai tôi chết!”