“Sau khi nhà họ Diệp bị diệt, nơi này đã hoàn toàn hoang vắng”.
“Chỉ còn lại mười mấy lão bộc, trước kia chị vẫn luôn ở Côn Lôn Hư tập võ!”
“Một năm gần đây mới trở về, đã cho người âm thầm chăm sóc bọn họ”.
Diệp Bắc Minh nhìn cánh cửa lớn loang lổ: “Cám ơn chị, tứ sư tỷ”.
Chu Lạc Ly lắc đầu: “Giữa chúng ta còn cần phải cảm ơn sao?”
Rầm rầm rầm!
Diệp Bắc Minh tiến lên gõ vào cánh cửa đổ nát.
Một lát sau, bên trong truyền đến những tiếng bước chân.
“Ai vậy?”
Một ông lão tóc hoa râm mở ra một cái khe, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Bắc Minh!
Có thể nhìn thấy được cả người ông lão lập tức run rẩy!
Ngay sau đó.
Khuôn mặt ông ấy đỏ bừng, mở cánh cửa lớn ra!
Quỳ trên mặt đất rầm một tiếng!
“Diệp Chính Đức, tham kiến Ám Dạ Vương!”
“Hu hu hu!”
Ông lão gào khóc, ánh mắt đỏ bừng.
Không ngừng dập đầu rầm rầm trên mặt đất: “Ám Dạ Vương, cuối cùng ngài đã trở lại, thuộc hạ đã sắp chết rồi, không ngờ lại có thể nằm mơ được như vậy?”
“Không ngờ còn có thể nhìn thấy ngài ở trong mơ!”
Rầm rầm rầm!
Ông ấy điên cuồng dập đầu!
Trên trán bắt đầu sứt sát, đầm đìa máu tươi!
Ông ấy còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Động tĩnh lớn này đã thu hút một đám người già thiếu tay thiếu chân!
Bọn họ đều xanh xao vàng vọt!
Có người què chân!
Có người chống gậy!
Mái tóc thưa thớt, hàm răng cũng chẳng còn lại mấy.
Đều không ngoại lệ, vào giây phút mọi người nhìn thấy Diệp Bắc Minh!
Bụp!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!