Diệp Bắc Minh lập tức coi thường Giang Thần.
Nhàn nhạt nhìn Dịch Tư Dao, phun ra hai chữ lạnh băng: “Lấy nguyên!”
Khuôn mặt Giang Thần nín nhịn đến đỏ bừng.
Ngượng chết!
Hận không tìm được cái lỗ để chui vào!
Mẹ kiếp!!!
Hắn vốn muốn làm bộ, nói nhiều như vậy.
Người ta lại trực tiếp coi thường hắn?
Giang Thần có chút tức giận, quát lạnh: “Nhóc con, tao đang nói chuyện với mày đấy, có nghe thấy không?!!!”
Một luồng khí cực mạch bộc phát từ trong cơ thể hắn!
Mang theo ý tứ uy hiếp!
Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh băng: “Om sòm!”
Giơ tay lên!
Một tiếng vang ‘bốp’ thật lớn.
Gò má Giang Thần nổ ầm, lùi về phía sau, chật vật phun ra một ngụm máu tươi!
“Cái này...”
Mọi người ngơ ngác!
Trong con mắt của Tiêu Nhã Phi hiện ra ngôi sao: “Anh ta mạnh quá!”
Tiêu Dung Phi cau mày: “Sức mạnh này chưa chắc là chuyện tốt!”
“Đây là Giang Thần, không phải người bình thường!”
Hai người Văn Nhân Mộc Nguyệt và Văn Nhân Hi Nguyệt cũng nhìn nhau,
Mắt đẹp của Dịch Tư Dao cũng co lại, cô ta cũng không ngờ Diệp Bắc Minh dám trực tiếp ra tay ở nhà họ Dịch: ‘Chẳng lẽ là mình thất sách? Không thể nào!’
“Sao anh ta dám làm như vậy?’
Giang Thần bò dậy, ôm mặt.
Tức giận gào thét: “Diệp Bắc Minh, mày nhớ cho tao!”
“Mày không chọc nổi tao, càng không chọc nổi Long…”