Văn Nhân Mộc Nguyệt, Văn Nhân Hy Nguyệt!
Dịch Tư Dao giống như gái bao, hôm nay là sân nhà của cô ta!
Tiếp đãi bạn cùng lứa tuổi đến từ các thế lực lớn.
Mấy lão giả sáp tới gần: “Cô gái!”
Dịch Tư Dao nhìn liếc qua mấy người, cười nói với cậu thanh niên: “Các người chơi đi, tôi đi một lúc nữa sẽ quay lại!”
Cùng đi đến một góc.
Dịch Tư Dao lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Một lão giả nhắc nhở: “Hôm nay chính là ngày thứ ba rồi!”
“Một trăm năm mươi triệu khối nguyên của Diệp Bắc Minh kia chẳng lẽ cô vẫn chưa nói với ông cụ sao?”
Nụ cười của Dịch Tư Dao ngưng lại: “Mấy vị trưởng lão, hôm nay phải nói với tôi những thứ này sao?”
“Hôm nay là đại thọ một ngàn năm trăm tuổi của ông tổ, tôi không muốn náo loạn chuyện không vui!”
Một lão giả cau mày: “Nhưng thưa cô, đây không phải chuyện nhỏ!”
“Dù cô muốn để thêm một khoảng thời gian cũng phải tìm người liên lạc với Diệp Bắc Minh…”
“Im miệng!”
Dịch Tư Dao khẽ kêu lên: “Các ông còn dám làm ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, tôi sẽ hủy bỏ toàn bộ tư cách cung phụng!”
“Sau này đừng hòng có được tài nguyên tu võ của nhà họ Dịch!”
“Cái này…”
Mấy lão giả nhìn nhau, không nói gì nữa.
Dịch Tư Dao chẳng buồn để ý đến bọn họ, tiếp tục quay lại trong đám người.
Một lão giả trong số đó than thở: “Haiz, thôi, không làm cung phụng nhà họ Dịch cũng được!”
Một lão giả khác nói: “Ông Thạch, ông muốn rời đi?”
Ông Thạch hừ lạnh một tiếng: “Người phụ nữ này điên rồi!”
“Không nghe khuyên nhủ, nhà họ Dịch chắc chắn sẽ gặp xui xẻo!”
“Đi bây giờ vẫn còn kịp!”
Mấy lão giả còn lại ngây ra!
Ông Thạch vội bước đi ra ngoài cửa lớn nhà họ Dịch.
Đột nhiên.