Gru!
Diệp Bắc Minh chém ra đường kiếm thứ hai, trong kiếm Đoạn Long phát ra một tiếng rồng gầm.
Phi hổ vân rồng giống như đậu phụ, bị Diệp Bắc Minh chém đứt đầu.
Phập!
Đầu hổ khổng lồ rơi xuống đất, nhìn mà giật mình kinh hãi.
“Suýt!”
Mộ Thiên Thiên hít khí lạnh.
Nụ cười của Dương Tiêu cứng lại, cất giọng run run: “Giả, chắc chắn là giả!”
“Đây là phi hổ vân rồng, ma thú cấp chín!”
“Tại sao mày có thể giết nó?”
“Đang nằm mơ, chắc chắn mình đang nằm mơ!”
Dương Tiêu sắp bị dọa sợ đến ngốc nghếch.
Soạt!
Diệp Bắc Minh bước một bước đến trước người hắn ta, giống như nhìn một người chết!
Dương Tiêu hít thở đình trệ, tê dại da đầu, cất giọng run run: “Đừng giết tao…”
Diệp Bắc Minh giơ tay tóm chặt cổ của hắn ta, tiện tay bóp nát!
Nhanh gọn dứt khoát!
…
Lúc Dương Tiêu chết.
Biên giới phía Bắc hoàng triều Đại Chu.
Quân doanh của đại quân hàng triệu binh sĩ đóng tại dưới chân núi Tuyết mênh mông bát ngát.
Một người đàn ông mặc chiến giáp, ngồi trong trướng!
Người này chính là Dương Thiên, chiến thần bất bại của hoàng triều Đại Chu!
Đột nhiên.
‘Rắc’ một tiếng giòn tan vang lên.
Chiến thần Đại Chu núi có sập trước mặt cũng không đổi sắc mặt!