Diệp Bắc Minh vốn không nghe, giơ chân quét ngang qua!
Phập!
Dương Tiêu ngã dưới đất như chó chết, đang định bò dậy.
Diệp Bắc Minh giơ chân dẫm lên đầu của hắn ta, không thể nhúc nhích!
Cuộc đấu kết thúc!
Cả cuộc chiến diễn ra chưa đến ba mươi giây!
Mộ Thiên Thiên ngẩn người!
Cô ta không ngờ thực lực của Diệp Bắc Minh lại khủng bố như vậy: “Rốt cuộc anh có cảnh giới gì? Khí tức trên người anh rõ ràng mới chỉ là võ thánh!”
Kiêng sợ!
Chấn kinh!
Không thể tin nổi!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm trả lời.
Trong lòng lẩm bẩm một câu: “Kẻ này là cảnh giới tiên thiên thật ư?”
“Sao cứ cảm thấy còn yếu hơn nhiều so với tiên thiên mà tôi gặp phải trong Côn Luân Hư?”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Việc này rất bình thường, kẻ này vừa nhìn là biết không phải kiểu võ giả tu luyện vất vả!”
“Có lẽ là đã uống lượng lớn đan dược, tăng cảnh giới đến tiên thiên”.
“Tiên thiên trong Côn Luân Hư, vốn phải tu luyện khắc khổ, đan dược chỉ là phụ trợ”.
Diệp Bắc Minh hiểu ra.
Giải thích như vậy cũng có lý!
Sự khác biệt giữa khắc khổ tu luyện và đi đường tắt.
Dương Tiêu xấu hổ tức giận muốn chết, không thể nhúc nhích, không ngừng gào thét: “Diệp Bắc Minh, mày điên rồi hả?”
“Chúng ta không thù không oán, tại sao phải ra tay với tao?”
“Mày biết tao là ai không? Vãi! Vãi!”
Mộ Thiên Thiên sợ hãi kêu lớn: “Diệp Bắc Minh, dừng tay, đừng giết anh ta!”
“Chúng ta không phải kẻ địch, Dương Tiêu nói đúng, hai người không thù không oán mà!”