Một thanh niên cầm trường kiếm màu đen đi đến, toàn thân tỏa ra khí tức cuồng bạo!
Đôi mắt anh cực kỳ băng lạnh, giống như có một ngọn lửa đang rực cháy!
Giọng nói như từ sâu trong cửu u địa ngục vang lên: “Huyết Tổ phải không? Trước đây không tìm được tổng đàn điện Huyết Hồn, không ngờ các người lại chủ động tiết lộ vị trí!”
“Bắt đầu từ hôm nay, điện Huyết Hồn, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!”
Soạt!
Ánh mắt của rất nhiều người đều dồn lên người thanh niên đang đi vào điện Huyết Hồn.
Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết cùng vui mừng: “Bắc Minh!”
Cơ thể của Lục Khi Sương run lên: “Thần y Diệp, anh ta đến thật ư?”
Mẹ Hạ không thể tin nổi: “Cậu ta đến thật ư? Làm sao cậu ta dám!”
Hàng ngàn khuôn mặt nhìn qua, con ngươi cũng sắp lồi ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, đám người điện Huyết Hồn sợ chết khiếp.
“Là sát thần đó!”
“Hắn đến rồi!”
Khoảnh khắc đám người điện Huyết Hồn nhìn thấy Diệp Bắc Minh, sợ đến chân cũng mềm nhũn.
Tất cả chạy đến dưới chân Huyết Tổ!
Đại trưởng lão cất giọng run run: “Diệp Bắc Minh… Huyết Tổ, hắn chính là Diệp Bắc Minh!”
Huyết Tổ lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh, không ngừng cười lạnh: “Võ thánh sơ kỳ? Ha ha ha!”
“Một võ thánh sơ kỳ nhỏ bé, lại suýt nữa tiêu diệt điện Huyết Hồn do một tay tao xây dựng!”
“Đám vô dụng các ngươi!”
Phập!
Diệp Bắc Minh giơ chân dẫm mạnh một cái, mặt đất nổ tung.
Giống như tên lửa lao về phía Huyết Tổ!
Xoẹt!
Chém ra một kiếm.
Cực kỳ mạnh mẽ.
Lúc này, trong lòng Huyết Tổ bùng lên một ngọn lửa ngút trời, tức giận thét: “Súc sinh, quả nhiên mày hống hách như lời đồn bên ngoài!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!