“Tôi xem ai dám động vào sư đệ của tôi!”, đột nhiên, một tiếng quát vang lên.
“Lại là ai đây?”
Trong lòng mọi người đều nghi hoặc.
Chuyện hôm nay vẫn chưa xong?
Nhà họ Tần gặm một Diệp Bắc Minh lại khó khăn như vậy sao?
Ánh mắt của mọi người lại nhìn sang lối vào của hội trường lần nữa.
Chỉ thấy một cô gái, một mình chậm rãi đi đến, mang theo khí trường mạnh mẽ phía sau!
“Thập sư tỷ”.
Sau khi Diệp Bắc Minh nhìn thấy Vương Như Yên, hô một tiếng: “Sao tỷ lại đến đây?”
Vương Như Yên không nhìn đến mọi người có mặt ở đây, nở nụ cười cưng chiều: “Tiểu sư đệ, một mình đế đến Long Đô, tỷ sợ đệ không giải quyết được”.
“Thập sư tỷ, đệ cũng không phải trẻ con”, Diệp Bắc Minh giật khóe miệng.
Dưới con mắt của mọi người, Vương Như Yên đến trước mặt Diệp Bắc Minh, véo má của anh: “Trong mắt các sư tỷ, đệ mãi mãi là trẻ con, đừng lo, cứ giao cho tỷ!”
“Đệ đã giết Tần Thiếu Dương”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Vương Như Yên tỏ vẻ mặt khinh thường: “Một tên công tử bột thôi, giết thì giết vậy”.
Một tên công tử bột!
Giết thì giết vậy!
Câu nói này lập tức dẫn đến cơn lửa giận của đám người nhà họ Tần!
Tần Vinh An nhảy lên như sấm: “Đó là con trai của tôi, cô là ai? Cũng thật mạnh miệng quá đấy!”
“Cô gái, cô có biết nơi này là nơi nào không? Nơi này là Long Đô!”, Tần Tướng Thần lạnh lùng nói.
“Long Đô thì làm sao?”
Vương Như Yên cười khẩy một tiếng.
Cô ấy nhìn sang Tần Tướng Thần với ý sâu xa: “ Long Đô là địa bàn nhà họ Tần ông, nhà họ Tần ông nói là được hả?”
“Hay Long Đô là Long Đô của nhà họ Tần ông?”
Toàn hội trường sôi sục!