Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Lệnh bài huyền thiết?”
Miếng lệnh bài màu đen này giống y hệt như lệnh bài huyền thiết mà mẹ để lại!
Bên trong chiếc nhẫn chứa vật của Diệp Bắc Minh cũng có một mảnh.
“Cậu biết thứ này ư?”
Lần này đến lượt Tiêu Dung Phi bất ngờ.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Lệnh bài huyền thiết không phải là một loại lệnh bài mà các tông môn cấp hai kia tạo ra hay sao?”
“Nghe bảo rằng chỉ cần lấy được lệnh bài huyền thiết là có thể dùng nó để gia nhập bất kỳ tông môn cấp hai nào”.
“Còn có thể nhận được tài nguyên tu luyện!”
Tiêu Dung Phi lắc đầu: “Giả, tất cả đều là giả”.
“Mấy tông môn cấp hai đó thả tin tức này ra chỉ là vì để cho những ai không biết sau khi lấy được lệnh bài huyền thiết, sẽ giao nó ra cho bọn họ”.
“Tác dụng thật sự của lệnh bài huyền thuyết là để bước vào bên trong đất tổ của Côn Luân Hư!”
Diệp Bắc Minh hơi chút cảm thấy hứng thú: “Đất tổ của Côn Luân Hư?”
“Đó là nơi nào?”
Chẳng lẽ…
Mẹ để lại một miếng lệnh bài huyền thiết, hoàn toàn không phải là vì muốn cậu tham gia vào thế lực cấp hai ở Côn Luân Hư.
Mà là để cậu tiến vào đất tổ của Côn Luân Hư?
Tiêu Dung Phi kiêu ngạo cười một tiếng: “Cậu đi đi rồi biết, nơi đó có muôn vàn nguy hiểm”.
“Nhưng mà cơ hội cũng rất cao, có thể thay đổi số mệnh của cậu!”
“Nếu như vận may của cậu tốt thì còn có khả năng nhận được võ kỹ cấp thần, hay thậm chí là võ kỹ cấp thánh”.
Võ kỹ cấp thần?
Võ kỹ cấp thánh? Bản thân mình đã có mấy loại rồi!
Nếu như đây là sự thật, thế thì sức hấp dẫn đối với anh cũng không phải là quá lớn.
Tội tình gì phải đi mạo hiểm!
Tiêu Dung Phi còn nghĩ rằng Diệp Bắc Minh sẽ xao động.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!