Mặt Diệp Bắc Minh đầy vẻ buồn cười: “Không thù không oán?”
“Nếu đã không thù không oán, thì tại sao lại cho người tới gây chuyện với tôi?”
“Con người tôi rất dễ nói chuyện, anh dập đầu ba cái, nói lời xin lỗi rồi chuyện xem như bỏ qua”.
“Cái gì?”, ngọn lửa giận trong lòng Tần Thiếu Dương lập tức bùng lên.
Với thân phận của hắn ta mà dám bắt hắn ta phải dập đầu xin lỗi ấy hả?
Có khác gì giết chết hắn ta đâu!
“Thanh niên đó làm cái gì thế?”
“Cậu ta muốn Tần Thiếu Dương dập đầu xin lỗi ấy hả?”
“Thế có khác gì vả thẳng vào mặt ông cụ Tần, ông Tần và chiến thần Kình Thương đâu?”, một số người giàu có của Long Đô phía xa sợ tới mức không ngừng lùi về phía sau.
Nguỵ Yên Nhiên lớn tiếng gọi: “Này, rốt cuộc anh là ai thế? Đừng làm vậy!”
“Nơi này là Long Đô, là một buổi tiệc tối cực kỳ quan trọng”.
“Anh làm như thế sẽ xảy ra chuyện đó!”
Ngụy Yên Nhiên đã bị dọa sợ, đây là lần đầu tiên cô ta nói với giọng điệu cầu xin như thế: “Xem như tôi cầu xin anh được không, đừng làm bậy, chúng ta đi về trước đi”.
Ô Bách Thuận vội vàng nói: “Thanh niên, đừng làm bậy!”
Tông Sư võ đạo trong bóng tôi cũng nhận ra tình huống bên này, lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện trong nhóm người đang vây xem.
Bọn họ chuẩn bị tinh thần để ra tay bất kỳ lúc nào, giết chết Diệp Bắc Minh!
Trong tình huống này, Diệp Bắc Minh là ai, có thân phận gì đều không còn quan trọng nữa!
Giết chết anh với tốc độ nhanh nhất, giữ trật tự hiện trường mới là chuyện quan trọng nhất.
Tất nhiên Diệp Bắc Minh cũng nhận ra sự bao vây của đám Tống Sư võ đạo kia, anh căn bản không thèm quan tâm, nhìn Tần Thiếu Dương, vẫn là câu nói đó: “Dập đầu, xin lỗi!”