“Chuyện này là ông ngoại sai, nếu như con cảm thấy nhà họ Diệp rất có lỗi với con”.
“Ngay từ bây giờ ông sẽ lập tức quỳ xuống, dập đầu xin con tha lỗi!”
Diệp Nam Thiên đi đến bên cạnh Diệp Bắc Minh.
Nhắm mắt lại, cơ thể già nua mềm nhũn!
Chầm chậm quỳ xuống!
“Ông cụ à!”
“Gia chủ!”
“Ngài làm gì vậy?”
“Làm gì có ông ngoại nào lại đi quỳ trước cháu mình cơ chứ?”
“Ngài mau đứng dậy đi mà!”
Người nhà họ Diệp thay nhau gào rống, hai tròng mắt sắp sửa rớt ra bên ngoài, đong đầy tơ máu.
Mọi người nhanh chóng tiến lên, định đỡ Diệp Nam Thiên dậy.
Diệp Nam Thiên giận dữ quát một tiếng: “Tất cả dừng tay hết cho tôi, đây là nhà họ Diệp chúng ta nợ Minh nhi!”
Diệp Bắc Minh cũng sợ mất mật, không ngờ rằng Diệp Nam Thiên lại đột ngột quỳ xuống: “Tốt nhất là ông nên cho tôi một lời giải thích hợp lý”.
Diệp Nam Thiên gật đầu: “Minh nhi, đây là bức thư mà Thanh Lam để lại, dành cho con”.
“Con tự mình đọc đi, trong đó đã nói rõ mọi chuyện”.
Trái tim Diệp Bắc Minh bắt đầu đập mạnh.
Nhìn chằm chằm bức thư đã ố vàng trong tay Diệp Nam Thiên.
Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, có lẽ đều được viết ở bên trong!
Phất tay một cái.
Bức thư đã bay vào trong tay Diệp Bắc Minh.
Mở ra nhìn thử.
Một dòng chữ viết thanh tú đập vào trong mắt.
Minh nhi:
“Khi con đọc được lá thư này, có lẽ con đã được gặp người nhà họ Diệp rồi nhỉ”.
“Chuyện năm xưa, mẹ cũng có thể nói cho con”. “Nếu như con đã luyện thành công nửa phần đầu của Long Đế Quyết, hơn hết còn tiến vào cảnh giới Võ Đế”.