Diệp Bắc Minh cau mày: “Bị diệt?”
Lăng Thi Âm nghi ngờ: “Thiếu chủ, cậu tìm Phần Thiên Tông là vì ngọc tỷ truyền quốc?”
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Lăng Thi Âm suy nghĩ trong chốc lát: “Mặc dù Phần Thiên Tông bị tiêu diệt, nhưng vẫn có một bộ phận truyền nhân của Phần Thiên Tông chạy trốn”.
“Nếu như thiếu chủ muốn tìm người của Phần Thiên Tông, tôi có một người bạn có lẽ biết”.
Việc này không nên chậm trễ.
Lúc này Diệp Bắc Minh quyết định tiến vào Côn Luân Hư.
Vốn dĩ cân nhắc đi đến nhà họ Diệp Côn Luân Hư một chuyến.
Nhưng thời gian còn lại của long mạch không nhiều.
Nếu không tìm được ngọc tỷ truyền quốc, chỉ có thể dùng cách khác.
...
Nửa ngày sau, thành Côn Luân.
Một trong những thành trì cổ xưa nhất ở Côn Luân Hư.
Nơi này vẫn có tòa nhà trọc trời, ngựa xe như nước.
Các loại xe cũ, nhà cổ.
Nếu không phải là đang ở bên trong Côn Luân Hư, thậm chí Diệp Bắc Minh còn tưởng rằng mình đang xuyên không về thế kỳ trước.
Lăng Thi Âm dẫn Diệp Bắc Minh đến một tòa kiến trúc cổ cực lớn.
Treo một bảng hiệu khổng lổ!
Cửa còn có một đôi sư tử đá cao hơn ba mét bảo vệ.
Hai lão giả đang ngồi đánh cờ ngoài cửa, lộ ra khí tức Võ Đế trung kỳ.
“Thiếu chủ, đến rồi”.
Lăng Thi Âm nói: “Nhà họ Ngô có thương hội lớn nhất ở thành Côn Luân, tin tức rất nhanh nhạy”.
“Người bạn này của tôi chính là người nhà họ Ngô”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cô cứ sắp xếp đi, có thể tìm được tin tức về Phần Thiên Tông là được”.