“Có lẽ con gấu mặt người này vừa chiến đấu với những con ma thú khác, sớm đã bị thương nặng”.
Người đàn ông đầu trọc gật đầu: “Đúng vậy, quả thật rất có khả năng!”
“Cho dù gấu mặt người bị thương nặng thì một cái Vũ Tôn muốn giết nó cũng khó lắm chứ?” Người phụ nữ dáng người nóng bỏng cau mày.
“Là do thanh kiếm kia!”
Bà lão gắt gao nhìn chằm chằm thanh đoạn kiếm hình đầu rồng kia.
Soạt!
Ánh mắt tất cả mọi người đồng thời rơi vào thanh kiếm Đoạn Long trên tay Diệp Bắc Minh.
Vẻ tham lam chợt vụt qua rồi biến mất!
Thanh kiếm có thể chém rớt cánh tay của gấu mặt người chỉ với một nhát, sao có thể là vật bình thường được?
Phụt!
Lúc này.
Diệp Bắc Minh chém xuống một nhát, cái đầu của con gấu mặt người đó ngay lập tức rơi xuống đất.
Máu tươi phun trào ra như suối!
Ầm vang!
Thi thể của gấu mặt người ngã xuống, khung cảnh đồ sộ.
Diệp Bắc Minh dùng một kiếm vạch bụng gấu mặt người ra, một viên ma thú tinh hạch màu xanh da trời xuất hiện trước mặt mọi người.
Vừa định cất tinh hạch của gấu mặt người vào!
“Dừng tay!”
Bà lão kia la lên một tiếng: “Nhóc con, lá gan của cậu lớn thật, lại dám đến địa bàn của của cung Xã Tắc bọn tôi săn giết ma thú!”
“Trường bối nhà cậu là ai?”
“Đến từ thế lực nào đó?”
“Còn không mau giao ma thú tinh hạch của gấu mặt người ra đây!”
Một luồng hơi thở mạnh mẽ bùng phát từ trong cơ thể bà lão.