Chu Tần suýt cắn vỡ răng hàm của mình!
Hầu Tử cũng vô cùng kích động: “Anh Diệp! Là anh?”
“Anh Diệp, đúng là anh rồi!”
Diệp Bắc Minh ôm vòng eo thon nhỏ của Hạ Nhược Tuyết, vừa vỗ về, vừa hỏi Hầu Tử: “Hầu Tử, có chuyện gì vậy?”
“Anh Diệp, chính đám người này, bọn họ…”
Tay chân của Hầu Tử run lên.
Bây giờ vẫn còn sợ!
Nếu không phải Diệp Bắc Minh xuất hiện kịp thời, hậu quả không thể tưởng tượng.
Nghe Hầu Tử giải thích xong, ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, chậm rãi buông Hạ Nhược Tuyết xuống!
“Dùng người sống dẫn dụ ma thú?”
“Các người rất thích làm vậy phải không?”
Diệp Bắc Minh nhìn đám người cung Xã Tắc: “Hay là tôi cũng rạch huyết quản của các người, cho các người vào trong rừng rậm Âm Ảnh chạy thục mạng?”
“Chủ ý này không tệ, quyết định vậy đi!”
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh bước một bước đến trước người Chu Tần, khí tức khủng bố ập đến!
Hắn giống như đối diện với một tòa núi lớn, khó mà thở nổi: “Mày!”
Đồng tử co lại!
Trái tìm cũng như muốn ngừng đập!
Đột nhiên.
Một giọng nói băng lạnh khác vang lên, không có chút sắc thái ấm áp: “Cậu thanh niên, tôi nghĩ cậu nhầm rồi phải không?”
“Nơi này, không phải là nơi cậu có thể ngang ngược!”
Lạnh nhạt.
Cao ngạo.
Coi thường tất cả!