“Bảo tôi lấy chồng? Trời ơi, trong lòng tôi chỉ có tiểu sư đệ!”
Liễu Như Khanh đâu còn dáng vẻ của Tu La mặt ngọc.
Mà cứ như một cô gái đẹp nóng tính gắt gỏng!
Nha hoàn bên cạnh sợ đến bịt tai.
Có nha hoàn run rẩy nói: “Tiểu thư, tiểu thư đừng nói lung tung”.
“Đúng thế, tiểu thư, nửa tháng sau, là ngày cưới của tiểu thư rồi!”
“Tô công tử là thái tử của đế quốc Thanh Long, tương lai có lẽ có thể trở thành hoàng đế của đế quốc Thanh Long!”
“Nhà họ Liễu chúng ta không đắc tội được đâu!”
Bỗng nhiên.
Một giọng nói vang sáng vang lên: “Thái tử đế quốc Thanh Long đến!”
Một thanh niên trẻ mặc long bào cười đi đến: “Như Khanh muội muội, đã lâu không gặp!”
Tô Lăng Vân!
Thái tử đế quốc Thanh Long!
Năm năm trước.
Liễu Như Khanh từng về Côn Luân Hư một lần.
Tô Lăng Vân vừa gặp Liễu Như Khanh đã bị cô ấy thu hút mạnh mẽ!
Tô Lăng Vân dùng mọi thủ đoạn gây áp lực với nhà họ Liễu.
Vì một cây Tuyết Liên Thiên Sơn ba trăm năm.
Liễu Như Khanh bất đắc dĩ từ giới phàm tục quay về.
Nhà họ Liễu trực tiếp giam lỏng cô ấy, chấp nhận sính lễ của đế quốc Thanh Long.
Liễu Như Khanh tỏ vẻ măt chê bai: “Đừng gọi bừa! Tôi không có hứng thú với anh, tôi cũng không thể nào gả cho anh!”
Đồng tử của Tô Lăng Vân lóe lên tia âm lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: “Như Khanh muội muội, tôi là thái tử đế quốc Thanh Long, hoàng đế tương lai!”
“Gả cho tôi có gì không tốt?”
“Tôi thích giới phàm tục!”
Liễu Như Khanh chẳng vui vẻ gì với anh ta.
“Được!”