“Hai mươi ba năm sau còn muốn giết toàn tộc của tôi?!!!”
“Ông đáng chết!”
Giây tiếp theo.
Một luồng sát ý lạnh như băng xuyên thấu qua huyết mạch của Tư Không Liên Thành, truyền vào trong Côn Luân Khư.
Lúc này.
Bên trong hoàng cung của đế quốc Thanh Long, một người phụ nữ xinh đẹp quý phái đang nghỉ ngơi.
Phụt!
Một lính canh phòng điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi hóa thành một bóng người, trôi lơ lửng ở trong đại điện: “Bà chính là Tôn quý phi?”
Tôn quý phi mặt không dám tin: “Cậu là ai?”
“Sao có thể xuất hiện được ở đây?”
Huyết ảnh cười lạnh: “Tôi là ai bà không cần biết, bà chỉ cần biết tôi sẽ đích thân đến giết bà!”
“Sợ hãi đi, hưởng thụ cho tốt, thời gian không còn nhiều đâu!”
Vèo!
Huyết ảnh hóa thành một thanh kiếm sắc bén, đâm về phía tim Tôn quý phi.
“Kẻ nào dám ngang ngược ở đế quốc Thanh Long của tôi, tự tìm cái chết!”
Một lão giả tóc hoa râm đứng chắn trước mặt Tôn quý phi, đánh ra một quyền.
Ầm!
Huyết ảnh trong nháy mắt chôn vùi.
Tôn quý phi bị dọa sợ mặt cắt không còn một giọt máu: “Đây… đây rốt cuộc là tà thuật gì?”
Lão giả tóc hoa râm nhìn huyết ảnh tan đi, mặt đầy khiếp sợ: “Sao có thể, đây là thuật cấm kỵ của thời kỳ cổ đại, đã thất truyền từ lâu, bây giờ sao vẫn còn có người biết!”
“Báo!”
Đột nhiên.
Một thái giám vội vã xông vào, quỳ sụp xuống đất: “Quý phi nương nương, bốn nghệ nhân truyền về tin tức mới nhất”.
“Đã tìm ra được người giết chết Bát hoàng tử, hắn tên là Diệp Bắc Minh!”
“Đây là tất cả tài liệu và chân dung của hắn!”
Đã có tin tức về người giết con trai bà ta!
Ánh mắt Tôn quý phi tràn đầy tia máu: “Trình lên!”