Diệp Bắc Minh bình tĩnh gật đầu.
Dựa vào cảnh giới Võ Tông hiện tại của anh thì nếu đồng thời đối đầu với năm vị Võ Thánh đỉnh phong thì có lẽ hơi nguy hiểm.
Nhưng mà.
Nếu đã chơi một chọi một.
Thì anh không hề khiếp sợ.
Thậm chí, không cần tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra tay nữa.
"Nói với bọn họ rằng tôi sẽ tham dự trận chiến Long Môn kia!"
Diệp Bắc Cực quyết định.
Rồi anh cúp điện thoại.
"Cái gì?"
Thư ký Tiền sửng sốt, hít một hơi rồi nói: "Long Soái, ngài... ngài định tham gia trận chiến Long Môn thật sao?"
"Không được, không được đâu!"
Thư ký tiền ở đầu dây bên kia nghẹn họng trân trối, vội đến mức khua tay khua chân.
Tút tút tút...!
"Alo... Long Soái... Long Soái, ngài..."
Vài phút sau.
Tôn Thiến bưng một bát mỳ vào rồi đặt lên bàn.
Rau dưa và nước tương đều đã được chuẩn bị rất đầy đủ.
Diệp Bắc Minh đang rất đói bụng.
Bèn bưng bát lên ăn.
Tôn Thiến ngồi một bên, chống cằm nhìn Diệp Bắc Minh ăn mỳ.
"Ăn chậm chút, đừng vội, trong nồi vẫn còn mà", Tôn Thiến cười nói.
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm".
Gương mặt mỹ miều của Tôn Thiến đỏ bừng: "Ai... ai cần anh chịu trách nhiệm chứ, là do anh nhận nhầm tôi thành Nhược Tuyết mà thôi".
"Anh... anh cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đi!"
"Làm vậy sao được?"
Diệp Bắc Minh rất bất ngờ.
"Hừ!"
Tôn Thiến hừ nói: "Đừng nhắc lại chuyện này nữa, bà đây rất cởi mở nha!"