Sấm sét nổ đùng đùng.
Nháy mắt, anh đã xuất hiện ngay trước mắt vị Võ Thánh cầm thanh đao dài màu đen kia, kiếm Đoạn Long nhắm thẳng vào cổ người nọ.
Một luồng khí tức hung tàn như dã thú ập tới.
“Cậu!”
Đôi mắt người chấp sự kia co rút, có chuyện quái gì thế?
Sao mình cảm thấy sau khi nói ra ba chữ cung Hạo Miểu xong người thanh niên này lại càng ra tay ác hơn vậy?
Rắc!
Âm thanh giòn dã truyền tới.
Thanh đao màu đen bị chém đứt, người nọ cảm thấy cổ mình lạnh ngắt, đầu văng ra xa.
Mạc Thương Khung và Văn Nhân Mộc Nguyệt đứng trong góc tối thấy thế thì kinh hãi.
Cảnh giới của Diệp Bắc Minh là gì vậy?
“Cậu ta thật sự là Võ Hoàng ư?”, Văng Nhân Mộc Nguyệt thầm nghĩ.
“Á! Lý chấp sự!”
Cổ Na Phỉ hét lên, gương mặt thẫn thờ.
Gương mặt già nua của vị Võ Thánh cuối cùng trắng bệch, Ngô chấp sự bị giết có lẽ là do khinh địch.
Nhưng Lý chấp sự lại bị một kiếm của Diệp Bắc Minh chém chết, đấy chẳng còn là vấn đề do khinh địch nữa rồi.
Người thanh niên này rất kinh khủng!
Vị Võ Thánh cuối cùng thương lượng: “Thanh niên à, tôi là Chu Đinh Hùng, đến từ Côn Lôn Hư của cung Hạo Miểu, chuyện gì cũng từ từ thôi, tất cả đều chỉ là hiểu lầm...”
Rầm!
Diệp Bắc Minh không nói chữ nào.
Anh ngưng tụ nội lực, mấy chốc đã xuất hiện trước mặt bọn họ, cầm kiếm Đoạn Long lên đánh tới.
Khí thế anh tỏa ra cuồn cuộn, áp đảo hết vạn vật.
Chu Đinh Hùng bị ép tới nghẹt thở, ông ta rống lên nói: “Con mẹ mày, ông đây là Võ Thánh, cậu dựa vào đâu chứ?”
“Chết đi!”
Ông ta rống lên.
Chu Đinh Hùng lấy đâu ra một cây búa to bự đánh vào kiếm Đoạn Long.
“Keng keng keng!”, tiếng va chạm đinh tai nhức óc truyền tới, cây búa nổ tung.
Nó hóa thành từng mảnh sắt thép văng tứ tung.
“Phụt!”
Một phần mảnh thép đâm vào ngực Chu Đinh Hùng, ông ta kêu la thê thảm lăn lộn trên mặt đất, miệng kêu rên không ngớt.
Diệp Bắc Minh bước tới, nâng kiếm Đoạn Long lên.
Đôi mắt Chu Đinh Hùng tràn ngập sợ hãi: “Cậu... rốt cuộc cậu là ai chứ?”
Phụt!
Kiếm Đoạn Long chém xuống, dứt khoát chặt đứt đầu Chu Đinh Hùng.