Cảnh Nhược Đông "Vừa lúc mọi người không biết, hiện giờ đã biết rồi."
Ninh Giai Kỳ "Mọi người?"
Cảnh Nhược Đông nói "Có lẽ tiệc đã tan, xuống lầu phải đi qua chỗ này, đoán chừng tất cả mọi người đã đi ra ngoài rồi."
Có nghĩa là bọn họ đều đi ngang qua đây?
Ninh Giai Kỳ mơ màng mà híp mắt, có chút không kịp phản ứng.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, lại nhìn anh, hai má chợt nóng lên "Anh, anh...."
"Anh làm sao." Cảnh Nhược Đông cười. Ninh Giai Kỳ "Anh cố ý!".
Cảnh Nhược Đông không mặn không nhạt nói, "Này thật không có."
"Anh có!"
"Anh chỉ hơi say" Cảnh Nhược Đông nói xong đưa tay đè ấn đường, khoé miệng khẽ nhếch "Cho nên có chút không khống chế được."
Cảnh Nhược Đông rốt cuộc có cố ý hay không, về sau thật lâu lâu sau đó, Ninh Giai Kỳ nghe được đáp án chính xác từ miệng Băng Tân Đồ.
Anh nói rằng ban đầu anh muốn hóng gió, cũng thật sự nghĩ sẽ "bắt nạt" cô. Có thể sau khi đột nhiên nghĩ đến vị trí kia dễ dàng bị người khác nhìn thấy, mà bị người khác nhìn thấy....cũng tốt.
Thay vì để mọi người nghĩ rằng anh và Mạnh Di Di có gì đó, không bằng giải thích để những người khác có suy nghĩ ấy, cũng để mọi người có đáp án chính xác.
Có điều bây giờ Ninh Giai Kỳ vẫn tin tưởng Cảnh Nhược Đông, cô cũng nghĩ rằng anh có chút say, nếu không với tính tình của anh, hẳn sẽ không thích người khác nhìn thấy cảnh tượng đó.
Lại một đêm giao thừa sắp đến, Ninh Giai Kỳ cùng Thẩm Giai Hàm mua đồ từ bên ngoài trở về, liếc mắt liền nhìn thấy trên bãi đất trống Liễu Thanh Giang đuổi theo ném tuyết cầu vào Trương Nhất Manh.
Trong khoảng thời gian này, Trương Nhất
Manh cùng Liễu Thanh Giang cãi nhau, nói là cùng một chỗ, không phải. Nói là đã tách nhau ra, cũng không phải.
Phương thức ở chung của hai người họ đột nhiên liền trở về giống như nhiều năm trước, Ninh Giai Kỳ cũng không biết rốt cuộc chuyện của hai người bọn họ là như thế nào. .
"Giai Giai!" Trương Nhất Manh nhìn cô hét lên.
Ninh Giai Kỳ nói một tiếng với Thẩm Giai Hàm sau đó đi tới "Mọi người đang làm gì vậy?"
Trương Nhất Manh hừ một tiếng, "Tớ vừa mới đắp người tuyết với bọn họ, ai biết người này đi ngang qua đây liền phá huỷ người tuyết của tớ! Tức chết tớ rồi!"
Liễu Thanh Giang cười khẩy "Tôi đây không phải là giúp em chỉnh hình cho nó sao, ai biết được nó lại ngã khi mới chạm vào."
Trương Nhất Manh "Anh còn dám nói!"
Liễu Thanh Giang "Được được được, không nói nữa, tôi đi là được rồi."
"Anh đi đâu."
"Đi chơi mạt chược." Liễu Thanh Giang nói xong nhìn về phía Ninh Giai Kỳ "Này cô gái nhỏ, đi chung đi, anh Cảnh cũng ở đó."
Ninh Giai Kỳ "a" một tiếng "Anh ấy, chơi mạt chược?"
Liễu Thanh Giang "Chẳng phải mọi người đều đang nhàn rỗi sao, hôm nay nhà Tân Đồ không có người, đã sắp xếp hai bàn."
Trương Nhất Manh liếc mắt nhìn anh "Con nhà giàu không có việc gì làm.".
Liễu Thanh Giang "Em nói đúng đấy, tôi đã dạy Tân Đồ như vậy."
Trương Nhất Manh "....."
"Đi đi, dẫn bọn em theo nhìn xem cái gì gọi là chim thần."
Sâm Ninh và mọi người cùng vào Tân Trạch Xuyên, mọi người đang đánh rất quyết liệt, một bàn đang xào mạt chược, bàn còn lại đang chơi được nửa ván.