Mấy người bọn họ vây quanh bàn trà nói chuyện phiếm uống rượu, có người bạn đặt tay lên bả vai Cảnh Nhược Đông "Anh Cảnh, nghe Liễu Thanh Giang nói lúc trước cậu bị thương, có nặng lắm không, nếu bị thương nặng, vậy ly rượu này tôi không để cậu uống đâu."
Cảnh Nhược Đông nhìn anh ta một cái, trêu chọc, "Cậu cảm thấy nếu tôi thật sự bị thương nặng, còn dám đến đây mà uống rượu sao."
"Ha ha ha cậu nói như vậy thì tôi yên tâm, nào nào nào, mời cậu."
"Này chờ một chút." Mạnh Di Di ở bên cạnh đột nhiên ngăn lại, cô nhìn về phía Cảnh Nhược Đông "Anh bị thương?"
Cảnh Nhược Đông không nặng không nhẹ nói
"Không có gì đáng ngại."
"Vậy không được, đang trong thời gian dưỡng bệnh cũng không được uống nhiều rượu." Mạnh Di Di nhíu mày. .
Bạn bè bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, trong đó có một người cười nói "ÂY yo đại minh tinh vẫn trước sau như một mà quan tâm anh Cảnh nha."
Mạnh Di Di trừng mắt liếc người nọ một cái, "Nếu cậu bị thương tôi cũng sẽ quan tâm cậu như vậy."
"Tôi mới không tin! Trong mắt chị chỉ có anh Cảnh thôi."
"Ha ha ha đúng vậy đúng vậy."
Mạnh Di Di hơi xấu hổ mà cười một chút, nhưng khi ánh mắt cô chạm đến đôi mắt hờ hững thậm chí có phần lạnh lùng của Cảnh Nhược Đông, đáy mắt có chút vui sướng liền rủ bỏ sạch sē.
"Anh Cảnh, rốt cuộc có thể uống hay không uống đây." Bạn bè hỏi.
Cảnh Nhược Đông cầm lấy ly rượu chạm ly một cái, uống một hơi cạn sạch "Cậu nói xem."
"Nào nào nào! Rót rượu!" Rượu quá ba vòng, ai ai cũng đã men say. Lúc sắp tan tiệc, Ninh Giai Kỳ không thấy bóng
#
dáng của Cảnh Nhược Đông đầu. Cô đứng dậy từ ghế lô đi ra muốn đi tìm anh. Đúng lúc này, di động trong tay đột nhiên hiện ra một tin nhắn.
[Ra ngoài."]
Ninh Giai Kỳ đứng lại, nhắn lại cho anh ["Anh đang ở đâu?"] ,
["Ở dưới lầu hóng gió, hít thở."]
Ninh Giai Kỳ cất di động, dọc theo hành lang đi về phía trước, sau đó đi xuống cầu thang.
Phòng của bọn họ ở lầu hai, so với lầu hai vừa xa hoa vừa lãng phí thì lầu một yên tĩnh hơn nhiều, Ninh Giai Kỳ đứng trên cầu thang lướt nhìn xung quanh, cuối cùng thấy Cảnh Nhược Đông đứng ở ban công lầu một nhìn ra một dòng sông.
Mùa đông, anh mặc áo bành tô màu đen, thân hình thon dài phảng phất như muốn hoà vào bóng đêm.
Ninh Giai Kỳ đi lên trước, lôi kéo góc áo anh, "Sao anh lại ở đây một mình?"
Cảnh Nhược Đông quay đầu lại, đôi mắt trong veo của anh hiếm khi có men say nặng nề, anh vươn tay đem cô ôm vào lòng, cằm ở trên tai cô cọ cọ "Chờ em."
Ninh Giai Kỳ đưa lưng về phía anh, dựa vào người anh "Em còn nghĩ rằng anh đã đi đâu đó
rồi...."
"Anh có thể đi đâu, sợ anh sẽ bỏ em lại trở về trước sao."
Ninh Giai Kỳ "Em không có, hơn nữa anh có thể về nhà trước cũng không sao, tự em có thể trở về."
Nói xong, cô cảm thấy bàn tay đặt bên hông mình siết chặt.
Ninh Giai Kỳ "Nếu không thì...em sẽ ngồi xe Băng Tân Đồ về nhà?"
Cảnh Nhược Đông nheo mắt nhìn cô, bật cười.
Anh không còn tâm trí mà tiếp tục nói chuyện, người trong ngực nhuyễn hương ôn ngọc ở chóp mũi quanh quẩn mùi hương dịu nhẹ tươi mát của cô, anh nhất thời tâm viên ý mã anh muốn chạm vào cô, là cấm địa của một mình anh.
Ban đầu Ninh Giai Kỳ chỉ nghĩ là một cái ôm nhưng mặt lại bị chạm nhẹ nhàng, sau đó vừa ôn nhu lại tuỳ ý mà di chuyển. Hơi thở cực nóng phả trên cỔ cố, xẹt qua lỗ tai, dấy lên từng đợt gợn sóng.
Ninh Giai Kỳ hơi hơi phát run, quay đầu nhìn anh, "Anh Nhược Đông...."
"Hửm?"
"Đừng ở chỗ này..."
Cảnh Nhược Đông tạm dừng lại "Nơi này sẽ không có ai."
Ninh Giai Kỳ ánh mắt nhìn xung quanh, giống như.....tạm thời.... không có.