Ninh Giai Kỳ ngẩn ra, theo bản năng liếc nhìn bốn hướng, lúc này trong phòng khách chỉ có hai người bọn họ, người giúp việc đều không ở đây.
Nhưng khi cô vừa liếc nhìn xong đột nhiên sửng sốt một chút, cô vì sao lại phải lén lút như vậy, cô trước kia cũng không ít lần đi đến phòng anh kia mà!
Còn đang xấu hổ, Cảnh Nhược Đông đã đi lên lầu.
Ninh Giai Kỳ không muốn biểu hiện ra vẻ kỳ lạ, vì vậy cô ra vẻ thản nhiên đi theo phía sau anh. Sau khi vào phòng, cô giả vờ bình tĩnh hỏi, "Chuyện gì vậy ạ, nếu không có chuyện gì thì em phải trở về "
Vừa nói từ "về", cả người cô liền bị Cảnh Nhược Đông đè lên trên cửa.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu của Ninh Giai Kỳ chính là, vì cái gì anh lại đè cô ở trên cửa! Suy nghĩ thứ hai chính là, để người khác nhìn thấy sẽ như thế nào?
"Em hoảng cái gì." Cảnh Nhược Đông híp mắt nói.
Hai tay Ninh Giai Kỳ chống trước ngực anh, "Không, em không có hoảng."
Cảnh Nhược Đông thấp mắt đánh giá cô, người trong ngực đúng thật đang hoảng hốt. Lông mi cố đen dày giống như cây quạt nhỏ đang run lên, anh nhìn thấy trong lòng thật ngứa ngáy.
Cảnh Nhược Đông chợt có ý vị xấu xa, liền cúi đầu cắn môi cô.
"Ô..đau."
Cảnh Nhược Đông lại không buông cô ra, ở môi cô mà liếm Mút, tuỳ ý mà triền miên. Ninh Giai Kỳ thở hổn hển, bị bắt ngửa đầu, cả người mềm nhũn.
Có lẽ Cảnh Nhược Đông không muốn buông tha cho cô, anh tách môi cô ra, câu giữ đầu lưỡi, tựa hồ muốn cô cùng anh rơi xuống vực sâu không thấy đáy, khiến cô hít thở không thông trong nước biển.
Vốn định ở nhà sẽ dè dặt một chút, sẽ không tuỳ ý mà trêu chọc cô.
Có thể vừa rồi nhìn thấy cô ở dưới lầu, dục VỌg liền đột nhiên trỗi dậy, nếu không làm gì thì đêm nay anh khó có thể mà ngủ được.
Đôi mắt Cảnh Nhược Đông càng phát ra tia âm u, anh gắt gao ôm chặt thắt lưng Ninh Giai Kỳ, tựa hồ như muốn khám cô vào máu của chính mình.
"UM...."
Ninh Giai Kỳ cố gắng không để phát ra âm thanh, thanh âm kia rõ ràng vì cô không thể thở được, nhưng không biết vì sao, lọt vào tai Cảnh Nhược Đông lại thay đổi hương vị.
Xinh đẹp tuyệt trần, bất quá là như vậy.
Ninh Giai Kỳ cũng ý thức được âm thanh kỳ quái kia, có thể cô đã không khống chế được, hô hấp nóng bỏng của Cảnh Nhược Đông phải lên. mặt cô, cô sắp đứng không vững.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng đập cửa.
Bởi vì cô ở ngay sau cánh cửa, tiếng đập cửa lớn như vậy, khiến cô kinh hoàng đến đổ mồ hôi lạnh.
"Anh, anh có trong đó không.Anh ơi! Anh có thể giảng lại bài Ninh Giai Kỳ vừa rồi giảng cho em được không, em quên rồi. Anh? Anh!"
"Xi...." Cảnh Nhược Đông đột nhiên rời khỏi môi cô, anh nhìn cô không nói gì chỉ cắn Ninh Giai Kỳ một cái.
Ninh Giai Kỳ mặt đỏ như tụ máu, cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh, van nài anh xử lý người đang đứng ngoài cửa.
Cảnh Nhược Đông nhìn cô nhếch môi một cái, ngón tay cái vấn về mối cô.
Ninh Giai Kỳ muốn khóc"...Anh Nhược Đông."
Cảnh Nhược Đông đối với việc cô dùng giọng điệu này nói chuyện thật sự rất hưởng thụ, anh mở lòng tốt buông cô ra, chỉ chỉ về phía phòng tắm.
Ninh Giai Kỳ hiểu được, lập tức chạy vào phòng tắm.
Cảnh Minh tiếp tục ở bên ngoài gõ cửa, Cảnh Nhược Đông thật vất vả mà mở cửa, mặt cậu vui vẻ nói "Anh, em cùng với anh giảng ".
"Giảng cái gì, anh phải ngủ em không biết sao."
Cảnh Minh chớp mắt "Sớm như vậy sao!"