Ninh Giai Kỳ xác định Cảnh Nhược Đông không thể trở về sớm như vậy, cô do dự vài giây, ôm áo ngủ, cầm hộp thuốc, chạy ra khỏi phòng tắm.
Ai có thể nghĩ rằng, ngay vừa lúc cô chạy ra khỏi phòng tắm, cửa chính đột nhiên mở khoá tích một tiếng.
Ninh Giai Kỳ "???" Dừng một chút, cô co chân mà chạy. Pằng
Trên tay trừ bỏ cầm thuốc mỡ rơi xuống lăn một vòng trên sàn nhà, bắn ra một chút, lăn về phía cửa, cuối cùng phát ra một tiếng vang nhỏ, giống như đột nhiên bị cái gì đó chặn lại.
Ninh Giai Kỳ vốn đang chạy trốn theo bản năng cô quay đầu lại xem nhìn hộp thuốc rơi xuống lăn đi, nhưng vừa liếc mắt một cái cả người cô liền cứng đờ, sau đó lấy tốc độ cực nhanh xoay người đối mặt với một người đang đứng ở huyền quan.
Bởi vì bên trong trừ quần lót ra, bên ngoài.
-
quần chẳng có gì cả, nhưng phía trước may mà có áo ngủ!
Cảnh Nhược Đông đứng tại chỗ nhìn cô gái nhỏ trước mặt đã hoảng sợ đến dại ra, chính anh cũng ngây ngẩn cả người.
Giây phút bước vào cửa chợt nghe đến một loạt tiếng bước chân, đi vào vài bước liền nhìn thấy một khối thịt trắng noãn đến chói mắt, ngoại trừ mảnh vải hồng nhạt ở phía dưới, còn lại trơn bóng, nhìn một cái không sót thứ gì.
Nhưng cũng chỉ là nháy mắt lướt qua, bởi vì người trước mắt nhanh chóng xoay người lại có gắt gao đem áo ngủ che chắn trước ngực, chỉ để lộ bả vai trơn bóng cùng đôi chân tinh tế lộ ra ngoài.
Cảnh Nhược Đồng hít sâu một hơi nhất thời không biết tiếp theo phải làm như thế nào.
"Em, em nghĩ rằng anh còn chưa trở về."
Ninh Giai Kỳ nói xong câu đó sắc mặt đỏ bừng, cổ cùng bả vai cô đều phiếm hồng theo
Cảnh Nhược Đông ánh mắt hơi ngưng lại, nhìn cô đang lui về sau một bước, lui thêm một bước nữa,...Sau đó cô cứ lùi lại lại theo cách này, vô cùng sốt sắng vào phòng. Đại khái là nóng nảy mà trốn đi, trong phòng vang ra vài tiếng va chạm.
Cảnh Nhược Đông "....."
Trầm mặc một lúc, Cảnh Nhược Đông thấp mắt nhìn đồ vật đã rơi xuống, cúi người nhặt lên.
Lúc này trong phòng, Ninh Giai Kỳ hối hận đến mức muốn treo cổ tự sát.
Cô khoát áo ngủ nằm xấp trên giường, khuôn mặt đau khổ chôn ở trong chăn.
Mất mặt
Muốn chết
A aa a a....... Có phải anh đã thấy hết rồi không.
Ninh Giai Kỳ sụp đổ mà cào cào tóc, ngu ngốc, còn mặc quần lót nhân vật hoạt hình...., thật là ngu ngốc.
Ninh Giai Kỳ ở trong phòng ngây ngốc thật lâu cũng chưa đi ra, Cảnh Nhược Đông đi tắm rửa một cái, ra phòng khách một hồi lâu, vẫn không thấy người bên trong có động tĩnh gì.
Cuối cùng, anh bật cười một tiếng, đi đến trước phòng cố gõ cửa.
"Đã ngủ chưa." Còn sớm như vậy, sao có thể ngủ kia chứ.
Trong phòng truyền ra giọng nói rầu rĩ của Ninh Giai Kỳ "Chưa ạ..."
"Có đói bụng không."
"Không ạ..."
"Đi ra ngoài."
"Ninh Giai Kỳ."
Trong phòng không có động tĩnh, một lát sau, tay nắm cửa hạ xuống, cánh cửa được mở ra. Ninh Giai Kỳ trốn phía sau cánh cửa, đôi mắt nai Cố tình nguy trang vẻ "bình tĩnh"
"A, chuyện gì ạ?".
Cảnh Nhược Đông thiếu chút nữa cười ra tiếng nhưng anh nhận được, khẽ họ phối hợp "bình tĩnh" với cô.
"Máy tính và máy chụp ảnh đều ở bên ngoài, một mình em ở trong này làm gì?"
Ninh Giai Kỳ chớp chớp mắt "Chơi điện thoại ạ."
"Đi ra ngoài chơi."