Ánh mắt Cảnh Nhược Đông hơi tối lại, mỗi hơi cong “Không”
“Thật ra, em nói bừa, anh đừng, đừng nói cho mẹ em, mẹ em không thích nghề của bố.”
Trở về hiện thực, Ninh Giai Kỳ biết mẹ cô đối với nghề nhiếp ảnh gia căm thù đến tận xương tuỷ. Cảnh Nhược Đông tùy ý mà xoay xoay bút, nhìn bài kiểm tra của cô.
“Ninh Giai Kỳ, bản thân em muốn làm cái gì thì hãy làm cái đó, không cần quan tâm đến suy nghĩ của người khác.”
Ninh Giai Kỳ sửng sốt một chút.
“Nếu em thật sự yêu thích thì hãy cố gắng nỗ lực, nếu chỉ là nói ngoài miệng, thì đó cũng chỉ là ước mơ thôi.” Cảnh Nhược Đông nghiêng đầu nhìn cô một cái “Hiểu không?”
Dưới ánh đèn, Ninh Giai Kỳ dường như bị sườn mặt nghiêng có chút lạnh lùng lại vừa ôn nhu của anh gõ nhẹ tim, cô cố gắng kiềm chế đè nén vườn hoa đang đua nở trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
“Em không hiểu chỗ nào”, “Trước khi em thực hiện được ước mơ của mình, em phải giải quyết được những vấn đề này đã.” Cảnh Nhược Đông nháy mắt đem suy nghĩ giải đề của cô kéo lại.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, cô đang được anh giảng dạy, dì giúp việc trong nhà mang nước trái cây đi vào.
“Câu hỏi này kỳ thật là một dạng câu hỏi trắc nghiệm, em nghĩ xem đã có đáp án chưa?” Cảnh Nhược Đông nói xong anh nhấp một ngụm nước chanh, vừa nuốt xuống liền cau mày một chút “ngọt”.
Ninh Giai Kỳ nghiêng mặt nhìn anh “A?” “Không có gì, nghĩ ra chưa?” Cảnh Nhược
Đông đem nước chanh đẩy ra xa, tay chống đầu, nghiêng mình xem bài thi của cô. Ninh Giai Kỳ đưa mắt lén nhìn anh, dưới ánh đèn, hàng lông mi anh khẽ run run, như cánh bướm đậu trên gương mặt trắng nõn của anh, đẹp đến siêu lòng.
“Vẫn chưa nghĩ ra?” Cảnh Nhược Đông đợi cô nửa ngày mà vẫn không nghe cô trả lời, anh nhíu mày nhìn cô.
Ninh Giai Kỳ vẫn đang nhìn lén anh thì bị anh bắt gặp, cô giật mình muốn nhảy dựng lên, cả người đều khẩn trương
“Em, em....
“Không sao”, “Tôi tính lại lần nữa cho em” Cảnh Nhược Đông lấy bút trên tay cô, đưa tay lấy một tờ giấy.
“Vâng...”.
“Một lần cuối cùng”, “không thể dựa vào tối mãi được, về sau em phải tự tính, biết không? Cảnh Nhược Đồng nghiêm túc nói.
Ninh Giai Kỳ có chút xấu hổ, hai tay ở dưới bàn gắt gao nắm chặt.
“Tôi không có mắng em. Không cần phải khẩn trường” Cảnh Nhược Đông vẫn lãnh đạm mà nhìn thoáng qua.
“.........Vâng”
Nếu trên đời có người nguyện ý đối xử dịu dàng với bạn, vậy thì những khổ sở trong quá khứ cũng dễ dàng mà quên đi.
Ninh Giai Kỳ nằm ở trên giường, ngẩn ngơ nhìn bóng cây mờ ảo qua cửa sổ.
Cô nhớ tới những chuyện mà Trương Nhất Manh lải nhải bên tai cô, bạn này thích bạn kia, bạn nào đó tỏ tình với bạn kia, cô ấy nói, đó chính là tình yêu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!