Cảnh Nhược Đông xuống xe đi về phía cổng trường, chú tài xế nhìn bóng dáng anh dần biến mất, lúc này mới khởi động xe. Mà lúc này trong phòng học, Tống Đình Quân đang giúp Ninh Giai
Kỳ giảng lại câu hỏi thứ ba trong đề thi, “Cậu hiểu chưa?”
Ninh Giai Kỳ gật gật đầu “Ra là như vậy, nhìn có vẻ rất, rất đơn giản.”
“Đúng là đơn giản lắm, chỉ do cậu chưa nghĩ tới thôi” Tống Đình Quân một tay chỉ vào đầu, một tay khác duỗi đến bả vai cô mà VỖ VỖ, “Này, thật ra cậu rất thông minh, thật đấy”
Được khen như vậy, Ninh Giai Kỳ ngược lại có chút ngượng ngùng, cô cười nhẹ một tiếng, vừa muốn mở miệng đột nhiên nghe thấy của phòng học có người gọi tên cô.
“Ninh Giai Kỳ” Giọng nói hơi trầm, không có chút cảm xúc, nghe đến tai có chút lãnh đạm.
Ninh Giai Kỳ kinh ngạc quay đầu lại, cô thấy Cảnh Nhược Đông đã đi lên phía trước, anh liếc mắt một cái nhìn Tống Đình Quân, sau đó lại nhìn về phía bàn tay đang đặt trên vai Ninh Giai Kỳ.
“Chú Trạch trong nhà có việc, cho nên đã đi về trước, tôi tới đây để nói cho em biết.”
Ninh Giai Kỳ nhẹ giọng “Em, em đã nói với chú Trạch hôm nay không cần đợi em, em sẽ tự mình về nhà.”
Cảnh Nhược Đông “a” một tiếng, mặt vẫn không đổi sắc nhìn cô mà nói “Chú ấy không nói cho tôi, tôi còn nghĩ em không biết hôm nay phải
tự mình về nhà”
Ninh Giai Kỳ “Như vậy....”
“Ừ, vậy em mau thu dọn sách vở đi, chúng ta cùng về nhà”.
Ninh Giai Kỳ tay cầm bút hơi khựng lại “Em, em còn chưa.....
“Em vẫn chưa giảng xong đề cho bạn ấy.Anh là anh trai của bạn ấy sao?” Lúc này, Tống Tử lên tiếng hỏi. Nghe Cảnh Nhược Đông nói cùng về nhà, Tống Tử liền nhớ đến lời nói của các bạn nữa trong lớp, Ninh Giai Kỳ hẳn là người thân của Cảnh Nhược Đông.
Cảnh Nhược Đông không lắc đầu cũng không gật đầu, chỉ nói “Về nhà tôi sẽ giảng cho em.”
Ninh Giai Kỳ sửng sốt “A?”.
“Nếu ông nội biết tôi để em về một mình, em nghĩ ông sẽ phản ứng như thế nào?”, “không phải em đã nói, nếu không biết sẽ về nhà hỏi tôi sao?” Cảnh Nhược Đồng cau mày.
Ninh Giai Kỳ giật mình, đúng là ông nội Cảnh có nói qua lời này, nhưng chỉ là có thật sự không dám đi quấy rầy anh. Nhưng cô không dám nghĩ Cảnh Nhược Đông sẽ chính miệng nói ra như vậy, bỗng nhiên cô cảm thấy trong lòng tràn đầy vui mừng
“Nhanh lên, còn không về trời sắp tối rồi” “Vâng, vâng!”
Ninh Giai Kỳ tay chân luống cuống mà bắt đầu thu dọn cặp sách,
Ninh Giai Kỳ tay chân luống cuống mà bắt đầu thu dọn cặp sách, Tống Đình Quân vẫn luôn ở bên cạnh nhìn cô, cậu cảm thấy có ánh mắt vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, cậu ngước mắt lên liền bắt gặp gương mặt nghiêm túc của Cảnh Nhược Đông, Tống Đình Quân hơi xấu hổ, cậu khẽ ho nhẹ, “Này, này Ninh Giai Kỳ, tôi đi về trước.”
“Được...”
“Ngày mai gặp lại
“Ngày mai gặp lại.”
Sau khi ra khỏi phòng học, Cảnh Nhược Đông đi phía trước, Ninh Giai Kỳ đi theo phía sau anh. Hai người ai cũng không nói chuyện, một người tính tình vốn dĩ lạnh nhạt, người còn lại thì không giỏi giao tiếp.
Ninh Giai Kỳ cúi thấp đầu, đang bước đi đột nhiên đụng phải một bức tường thịt, cô che trán mình ngước mắt nhìn, chỉ thấy Cảnh Nhược Đông duỗi tay ở trên đầu cô cốc nhẹ một cái, “Đi mà cũng không nhìn đường à.”
“Anh...... Anh dừng lại.” “Hử, em trách tôi.”
“...... Không”.
Cảnh Nhược Đông nâng khóe miệng, ánh mắt nhìn hướng bên cạnh, đột nhiên nói “Ninh Giai Kỳ, em còn nhỏ, việc học vẫn quan trọng nhất, biết không?”.
Ninh Giai Kỳ không biết vì sao anh lại nói câu này, nhưng cô cảm thấy anh nói cũng không sai, cô nghe lời gật gật đầu.