Quý Tranh bảo vệ Khương Cách, Lý Nam kịp thời lái xe đến, Tiểu Bàng nhanh tay mở cửa. Cửa xe vừa mở ra, cơ thể Khương Cách bị nhấc bổng lên, Quý Tranh đỡ hai tay bên hông cô, trực tiếp bế cô lên xe.
“Lái xe.” Giọng Quý Tranh trầm thấp, ngữ khí điềm tĩnh mà kiên định. Dứt lời, anh leo lên xe ngồi vào chỗ, đóng cửa lại.
Đám người đã đuổi tới đuôi xe, chiếc xe lăn bánh, chẳng mấy chốc đã kéo giãn khoảng cách. Chiếc xe Mercedes bảy chỗ màu đen lao nhanh trong bãi đỗ xe như một cái bóng, trong nháy mắt đã chẳng còn thấy tăm hơi.
Sau một màn chạy thoát đầy kịch tính, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ, Tiểu Bàng quay đầu nhìn đám người đang xa dần, nhịp tim vẫn chưa thể ổn định lại, cô ấy vội vàng quay đầu lại hỏi: “Khương Gia có sao không ạ?”
Khương Cách dựa vào chiếc ghế mềm mại, bụng dưới của cô quặn đau mà lạnh toát, hai bên eo lại nóng rực như bị lửa thiêu, cơn nóng mang theo hơi thở mạnh mẽ khiến cô vẫn chưa thể hoàn hồn lại.
Nguồn nhiệt của cơn nóng này đang ngồi ngay bên cạnh cô, Khương Cách quay đầu sang.
Đó là một người đàn ông với vẻ ngoài anh tuấn, dáng người cao lớn, thân hình rắn chắc. Đang là đầu mùa đông nhưng anh chỉ mặc một chiếc áo khoác màu đen, đường cong nơi cổ trơn tru, hơi thở nam tính nhàn nhạt lan tỏa.
Với khuôn mặt và thân hình này, đây chắc hẳn là một người đàn ông trẻ tuổi, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen trầm tĩnh của anh lại khó mà đoán được tuổi tác.
Lúc cô đưa mắt nhìn sang, người đàn ông cũng đang nhìn cô. Mắt anh hơi dài, đuôi mắt xếch lên, đôi mắt đen láy ẩn dưới hàng lông mi rậm, mang theo ánh sáng dịu dàng rung động lòng người, giống hệt như đôi mắt trong ký ức Khương Cách.
Thấy cô nhìn sang, anh vẫn không dời mắt đi, hỏi: “Chuyện lúc nãy có cần báo cảnh sát không?”
Lúc ấy Quý Tranh không muốn đánh nhau, là vệ sĩ, điều quan trọng nhất là đảm bảo an toàn cho chủ thuê. Diễn viên đang hot bị bao vây như thế, chắc chắn là có chủ đích, đã được lên kế hoạch từ trước.
Giọng điệu của anh khiêm nhường, lịch sự mà xa cách, trái tim Khương Cách hẫng một nhịp, hàng mi cô run run, cô dời mắt, nói: “Không cần.”
Bị bao vây ngay tại bãi đỗ xe của trường quay, rõ ràng đám người đó có chuẩn bị trước khi đến, chuyện này không liên quan gì đến việc fan cuồng quấy rối lúc trước. Trên tay đám người kia còn có cầm mấy thứ bẩn thỉu định ném vào Khương Cách, hẳn là chỉ căm ghét cô, chứ không phải muốn làm hại cô thật.
Trong giới giải trí chuyện như thế xảy ra thường như cơm bữa, hai minh tinh kết thù, người đại diện liên hệ với trưởng fanclub, thêm mắm dặm muối kể lại. Trưởng fanclub lại đi kêu gọi mọi người trong fanclub, đám fan hâm mộ sẽ tự nghĩ ra cách gây khó dễ cho đối phương.
Chuyện ở bãi đỗ xe là do ai làm, ngẫm lại Khương Cách mới vừa gây thù chuốc oán với ai, đáp án đã rõ mười mươi.
Quý Tranh hoàn toàn không hiểu rõ giới giải trí, Lý Nam đang ngồi phía trước lái xe, anh ta liếc mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt của Khương Cách, giải thích: “Anh Tranh, mấy chuyện thế này không nên báo cảnh sát.”
Dù sao bọn họ cũng không gây ra tổn thương thực tế nào cả, hơn nữa còn quá đông, không dễ bắt, báo cảnh sát không có lợi gì, đến lúc đó lại còn bị lên trang tin tức giải trí. Hôm nay Khương Cách vừa đánh người thì lập tức bị trả thù như thế, chắc chắn khi ấy sẽ lại bị chế giễu.
Lý Nam nói xong thì hỏi Khương Cách: “Khương Gia, chuyện này có cần hỏi anh Thái Kỷ xem nên xử lý thế nào không?”
Người bên cạnh lại nhìn về phía mình, Khương Cách không quay đầu lại, cô bừng tỉnh khỏi hồi ức, lấy điện thoại ra gọi cho Thái Kỷ.
Chẳng mấy chốc Thái Kỷ đã bắt máy, Khương Cách nói: “Em nhận lời làm người đại diện cho YI.”
Thái Kỷ nhất thời không hiểu nổi, nói: “Đó là hợp đồng của Giản Nghiên, người đại diện của cô ta đã thương lượng gần nửa năm, không nên động vào.”
Giọng Khương Cách vẫn bình tĩnh: “Vậy thì cướp lấy.”
Người phụ nữ Giản Nghiên kia đã muốn gây sự với Khương Cách, tuy Thái Kỷ nói không nên động vào hợp đồng của Giản Nghiên, nhưng quảng cáo thường xem xét độ nổi tiếng, ngay từ đầu nhãn hiệu này muốn tiếp cận Khương Cách, nhưng lịch trình của Khương Cách đã quá dày đặc nên không nhận, vì thế mới đưa cho Giản Nghiên. Muốn lấy lại cũng không phải chuyện khó.
Thái Kỷ không yên tâm lắm, sau khi đồng ý chuyện này, anh ta vội vàng hỏi: “Khương Gia, vệ sĩ mới của em…”
Cô khựng lại một chút, sau đó nói: “Em giữ anh ta.”
Nghe Khương Cách nói, đôi mắt đen của Quý Tranh hơi lay động.
Đây là lần đầu tiên Quý Tranh làm vệ sĩ, công ty vệ sĩ này là do bạn của bác sĩ Chương mở, bác sĩ Chương là bác sĩ điều trị tâm lý của anh, hôm nay là ngày đầu tiên Quý Tranh đi làm, vừa vào làm việc đã được công ty của Khương Cách thuê ngay.
Ban đầu bạn của bác sĩ Chương không muốn để anh sang đây, Khương Cách có tiếng là khó chiều, rất khó ở chung, anh làm vệ sĩ để hồi phục, không nên làm việc với vị khách hàng khó tính như vậy.
Nhưng Quý Tranh lại không nghĩ thế, đã là công việc thì không thể nhận đặc cách cho bản thân, nếu cứ giữ tâm lý mình là bệnh nhân thì công việc này cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Mà cô nàng Khương Cách trước mặt đây cũng không quá quắt như bọn họ nói. Dù sao cô cũng xinh đẹp, khó chiều một chút cũng chấp nhận được. Chỉ có điều tinh thần của cô có vẻ không tốt lắm, vừa căng thẳng vừa sắc bén, nhân viên bên người cũng phải e dè.
Dường như trong người cô hơi khó chịu, sau khi cúp điện thoại, trợ lý ngồi phía sau đưa cô một ly trà gừng đường đỏ. Gương mặt cô hơi nhợt nhạt, khiến màu sắc của đôi môi đỏ và mái tóc đen càng thêm nổi bật, thân hình mảnh khảnh cuộn tròn trên ghế ngồi, cầm ly nước nhấp từng ngụm như chú mèo con, đôi mắt hoa đào long lanh nước.
Uống xong trà gừng, Khương Cách hỏi: “Anh bao nhiêu tuổi?”
Nhận ra cô đang hỏi mình, Quý Tranh trả lời: “26.”
Khương Cách ngẩng đầu nhìn về phía Lý Nam đang ngồi lái xe phía trước, nói: “Lý Nam lớn hơn anh, tại sao phải gọi anh là anh Tranh?”
Sau khi sự việc ở bãi đỗ xe được xử lý êm xuôi, bầu không khí trong xe đã dịu xuống, Lý Nam cười rộ lên, giọng nói to hơn hẳn lúc nãy: “Ôi, gọi anh hay không gọi anh phải dựa vào tuổi tác mà dựa vào khí chất. Trên người anh Tranh đây có khí chất trầm ổn đáng tin cậy, giống như Khương Gia vậy.”
Tiểu Bàng phía sau gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
Khương Cách dời mắt đi, nhìn về phía trước, nói: “Tôi sẽ không gọi bằng anh.”
Giọng cô không lớn, khàn khàn biếng nhác, mang theo chút hơi ẩm.
Quý Tranh liếc mắt nhìn cô, hờ hững cười nói: “Cô muốn gọi thế nào cũng được.”
Việc vệ sĩ cứ thế được quyết định, bầu trời dần sẩm tối, ánh đèn rực rỡ sáng lên, chiếc xe chạy vun vút trên con đường lung linh ánh đèn, cuối cùng rẽ vào một nơi càng xa hoa chói lọi hơn.
Bạch Tông Quân là con trai duy nhất của Bạch tổng – giám đốc tập đoàn truyền thông Nhĩ Gia, anh ta là vị con nhà giàu có tiếng nhất tại Nam Thành, party sinh nhật lần này của anh ta được tổ chức tại quán bar TIME phồn hoa nhất Nam Thành. Quán bar TIME hoạt động theo cơ chế hội viên, có tiền chưa chắc đã được vào, thật xứng với cái danh “lò đốt tiền”.
Trong giới con nhà giàu, Bạch Tông Quân vung tay khá hào phóng, hôm nay là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của anh ta, rất nhiều bạn bè của anh ta đến dự, tuy chẳng biết là thật lòng hay giả dối. Đám người trong quán bar nâng ly chúc mừng, sàn nhảy xập xình, vô cùng xa hoa lãng phí.
Lúc Khương Cách và Quý Tranh đến, Bạch Tông Quân đang ôm người tình mới của anh ta đánh bi-a. Bạch Tông Quân thay bồ như thay áo, Khương Cách cũng chẳng biết tên cô bồ lần này, chỉ biết đó là nghệ sĩ mới của công ty, khá trẻ tuổi, dáng người vô cùng nóng bỏng. Bạch Tông Quân rất thích dạng phụ nữ này.
Bạch Tông Quân là thái tử, có không ít nghệ sĩ trong công ty đến dự, nhưng cho dù trong quán bar có hàng vạn vì sao sáng chói, Khương Cách vẫn là ngôi sao nổi bật nhất. Đợi Khương Cách tiến đến gần, Bạch Tông Quân ngẩng đầu nhìn, trên khuôn mặt anh tuấn treo nụ cười xán lạn. Vẻ ngoài của anh ta không tệ, mắt hai mí to rõ, là thái tử ngậm thìa vàng từ lúc mới chào đời, không phải đau đầu vì chuyện thế tục. Cho dù quanh năm suốt tháng trầm mê trong tửu sắc, anh ta vẫn rất khỏe mạnh cường tráng.
Buông cô gái trong lòng ra, Bạch Tông Quân cầm ly rượu bước tới, đưa ly đến trước mặt Khương Cách. Anh ta nói: “Cách Cách, em đến trễ, phạt một ly.”
Khương Cách rất bài xích những nơi như thế này.
Âm nhạc xập xình, tiếng hò reo ầm ĩ, tiếng chạm ly và đám người hỗn loạn, mùi rượu và nước hoa trộn lẫn trong không khí giống như những xúc tua đang kích thích thần kinh của cô. Bầu không khí xa lạ mà cuồng loạn khiến cơ thể cô căng cứng, dưới ánh đèn, đường quai hàm của cô cũng trở nên sắc bén.
Khương Cách không tiếp ly rượu, nói: “Hôm nay tôi không uống rượu.”
Cô vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều kinh ngạc, phải biết rằng thái tử của truyền thông Nhĩ Gia kiêu căng ngỗ ngược, cả Nam Thành không ai dám chọc vào, vậy mà Khương Cách lại không thèm nể mặt mũi như thế.
Cảnh tượng tiếp theo càng khiến mọi người nghẹn họng trân trối.
Khương Cách không nể mặt mũi, Bạch Tông Quân lại bật cười, nâng ly uống cạn sạch rượu, nói: “Không uống thì không uống, tôi thích thái độ của em.”
Trong giới giải trí, quan hệ giữa Khương Cách và Bạch Tông Quân luôn là để tài khiến mọi người bàn tán hăng say. Không thể nói rằng Bạch Tông Quân thích Khương Cách, thái tử chưa bao giờ hẹn hò với cô, vài ba ngày lại đổi người tình mới, phong lưu đã thành tính.
Nhưng nếu nói rằng Bạch Tông Quân không thích Khương Cách, anh ta lại quá dung túng cho cô. Ở bên anh ta, Khương Cách muốn làm gì thì làm, làm xằng làm bậy cũng được, cứ việc thỏa thích làm theo ý mình.
Khương Cách đưa quà cho Bạch Tông Quân, anh ta nhận lấy. Người tình của anh ta đi tới, Bạch Tông Quân ôm cô ta, hôn lên môi cô ta một cái, sau đó dẫn cô ta đi chào hỏi khách khứa. Vẻ mặt Khương Cách không cảm xúc, cô tìm một băng ghế dài ngồi xuống.
Quan hệ giữa Khương Cách và Bạch Tông Quân mập mờ khó đoán, thế nên cũng trở thành đề tài bàn tán của mọi người, đương nhiên là chỉ dám bàn tán sau lưng cô, đám người đứng gần Khương Cách đã tản ra, xung quanh cũng trở nên yên tĩnh hơn. Quán bar trên sân thượng, buổi tối gió lạnh thổi vi vút, khuôn mặt cô lại càng trở nên nhợt nhạt hơn so với lúc ở trên xe.
Quý Tranh thoáng nhìn thấy sắc mặt của cô, anh xoay người bước đến quầy bar.
Cạnh quầy bar có vài cô gái đang ngồi, lúc Quý Tranh đến gọi nước, ánh mắt bọn họ hờ hững liếc nhìn khuôn mặt và vòng eo của anh, Quý Tranh nhạy bén, đương nhiên đã phát hiện ra ánh mắt của bọn họ. Nhưng đúng lúc đó anh lại nhận được điện thoại, nên chỉ lịch sự khẽ gật đầu.
“Tại sao cậu lại đi làm vệ sĩ? Tôi biết ăn nói thế nào với lão tướng quân đây.” Đại đội trưởng đại đội đặc công Cao Viễn nói qua điện thoại, “Quân đội cho cậu nghỉ ngơi…”
“Tôi đã nghỉ ngơi nửa năm rồi.” Giọng Quý Tranh điềm tĩnh, anh bật cười đáp trả, nửa đùa nửa thật nói: “Cứ nghỉ ngơi mãi làm sao bình phục được. Còn nữa, trước đây lúc tuyển bọn tôi vào đội, chú cũng chưa bao giờ để tôi nghỉ ngơi.”
Cao Viễn bất đắc dĩ: “Hai việc này không giống nhau.”
Bartender đưa ly nước đã pha chế xong đến, xúc cảm ấm áp khiến Quý Tranh hoàn hồn, anh cảm ơn, sau đó nói với Cao Viễn: “Anh đừng lo lắng, tôi chỉ đang làm theo đề nghị của bác sĩ Chương thôi. Còn về phía ông nội, tôi sẽ nói chuyện với ông ấy.”
Tính tình Quý Tranh điềm đạm nhưng cũng rất cứng đầu, một khi anh đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được. Cao Viễn biết khuyên nhủ cũng không có kết quả, chỉ hỏi: “Cậu làm vệ sĩ cho ai? Phải biết rằng trong đội cũng có quy củ, không được…”
“Người nổi tiếng.” Trong lúc Quý Tranh nói chuyện, anh lướt mắt nhìn cô gái đang ngồi trên ghế dài, cầm cái ly bên cạnh lên, nói: “Vệ sĩ ngắn hạn thôi, không có gì khó cả.”
Cao Viễn dặn dò vài câu rồi cúp máy, Quý Tranh cất điện thoại, cầm ly nước rời đi. Trước khi đi, một cô gái mặc váy hai dây đang ngồi bên cạnh gọi anh lại, đưa cho anh một tờ giấy. Trên tờ giấy là dãy số điện thoại, Quý Tranh hơi nhướng mắt, cô ta làm dấu tay gọi điện thoại, ánh mắt quyến rũ, quay người lả lướt rời đi.
Dáng vẻ của Quý Tranh quá nổi bật giữa bữa tiệc này, mấy kẻ đến đây đều là con nhà giàu, trên mặt hiện rõ vẻ túng dục quá độ. So ra mà nói, dáng người Quý Tranh rắn rỏi, khí chất sạch sẽ thanh mát, vừa nhìn đã thấy vô cùng mạnh mẽ.
Sau khi anh tới, không chỉ có mấy cô gái bên quầy bar mà những cô gái ở góc khác của quán bar cũng hướng mắt về phía anh.
Quý Tranh rất ít khi tới những nơi như thế này, nhưng anh cũng hiểu được điều ấy có ý gì. Anh nhận tờ giấy, tuy rằng anh không có nhu cầu về phương diện này, nhưng thẳng tay vứt đi thì hơi bất lịch sự.
Vừa nhận lấy tờ giấy, trước mặt Quý Tranh đã xuất hiện một cánh tay, bàn tay trắng nõn, ngón tay thon dài. Anh ngẩng đầu nhìn, Khương Cách cũng ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói lạnh lùng: “Đưa tờ giấy cho tôi.”
Cô hơi thấp hơn anh, lúc ngẩng đầu đối mắt với anh, bờ vai xinh đẹp hiện rõ. Khuôn mặt kiều diễm, đôi mắt hoa đào mang theo sự sắc bén, tựa như cơn gió đêm đông. Quý Tranh không lên tiếng, chỉ đưa tờ giấy cho cô, Khương Cách thẳng tay xé nát tờ giấy ném xuống đất.
Động tác của cô rất nhanh, khuôn mặt không chút cảm xúc, lúc gập ngón tay lại, đốt tay trắng bệch, có thể thấy cô đã dồn hết sức. Quanh người cô phảng phất lửa giận ngút trời, Quý Tranh đã được chứng kiến tính tình của cô, anh hỏi: “Phụ nữ xinh đẹp ai cũng nóng nảy như thế sao?”
Khương Cách nhíu mày, tức giận nói: “Chỉ có tôi nóng nảy như thế.”
“Đó là vì bọn họ chưa đủ xinh đẹp.”
Khí chất của Quý Tranh sạch sẽ, lời này chỉ là buột miệng nói ra, cũng không có ý đồ hay tình cảm gì khác. Thế nhưng lời nói trong lúc vô tình như thế lại càng có một sức quyến rũ lạ kỳ.
Khương Cách ngước mắt nhìn anh, anh khẽ bật cười, đưa chiếc ly trên tay tới, giọng nói dịu dàng.
“Trà gừng đường đỏ.”