Đêm ba mươi Tết, đường sá Nam Thành vắng vẻ hơn hẳn. Hàng quán ven đường đã đóng cửa từ sớm, trên cửa dán câu đối đỏ đầy hân hoan.
Quý Tranh đến cổng tiểu khu Sơn Diêu, đợi một lúc lâu mới bắt được một chiếc taxi, sau khi lên xe, Quý Tranh nói: “Bác tài, phiền bác đi đến đại viện quân đội Nam Thành.”
Tài xế là một người đàn ông trung niên, nghe bốn chữ đại viện quân đội, mắt ông sáng vụt lên, vừa quay đầu vừa nói: “Về ăn Tết à?”
Đại viên quân đội cũng không phải là nơi quân nhân bình thường có thể sống, phải là sĩ quan thuộc cấp phó doanh trở lên, hoặc là quân nhân cấp chính liên đã phục vụ 15 năm trở lên mới có thể xin vào ở, nói cách khác, những quân nhân có thể sống ở đó đều là quân nhân vô cùng ưu tú.
Ánh nắng ngoài cửa xe hơi chói mắt, Quý Tranh còn đang nghĩ đến lời lúc nãy của Khương Cách, nghe tài xế hỏi, anh mỉm cười nói: “Vâng.”
Nếu là về ăn Tết, nói cách khác thì chàng trai này sống ở đó, người trước mắt hoặc là sĩ quan, hoặc là con cháu quân nhân, bác tài lập tức cảm thấy kính nể.
Cuối năm còn phải bươn chải kiếm tiền vốn dĩ rất nhàm chán, mà Tết nhất lại ít khách đi xe, khó khăn lắm mới có một người, tài xế bắt đầu nhiều chuyện.
“Cậu là quân nhân à?” Bác tài quan sát Quý Tranh rồi hỏi.
Quý Tranh bật cười, hỏi: “Nhìn giống lắm ạ?”
Trước khi Quý Tranh lên xe, bác tài đã để ý thấy anh, chủ yếu là vì người đàn ông này quá nổi bật. Dáng người thẳng tắp, tướng mạo tuấn tú, nhìn có vẻ cũng không phải là nhân vật bình thường. Quý Tranh ăn mặc rất đơn giản, áo khoác quần dài, nhưng trong sự đơn giản lại có quy củ, đôi chân dài thẳng tắp, giày bốt dưới ống quần, trông gọn gàng sạch sẽ. Anh mang lại cảm giác thoải mái mà điềm đạm, nhưng dưới sự thoải mái và điềm đạm ấy lại có sự sắc bén tựa lưỡi dao.
Bác tài cũng cười rộ lên, nói: “Tất nhiên rồi, hơn nữa tôi còn có thể nhìn ra cậu là một quân nhân rất ưu tú.”
Hai chữ ưu tú này đã đi theo Quý Tranh suốt 6 năm trong quân đội, nhưng nửa năm quá, anh rất hiếm khi nhận được lời nhận xét như thế.
Anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, xe chạy qua trung tâm thành phố Nam Thành, từng tòa cao ốc nhấp nhô, màn hình LED đang chiếu quảng cáo của Khương Cách.
Diễn xuất của cô rất tốt, mấy tuần này Quý Tranh cùng cô đi quay phim, anh nhận ra mặc dù tính cô lạnh lùng, nhưng mỗi khi quay phim cô luôn trở thành một Khương Cách hoàn toàn khác. Tỉ như trong quảng cáo mỹ phẩm dưỡng da này, Khương Cách đang mỉm cười. Đôi mắt hoa đào xếch lên, trong con ngươi màu nâu phản chiếu ánh sáng, dưới cánh môi đỏ hồng là hàm răng trắng đều tăm tắp, trông cô vô cùng rạng rỡ.
Bên cạnh cô là hai dòng chữ quảng cáo, lúc Quý Tranh muốn tập trung để nhìn rõ thì dòng chữ lại mờ đi.
Trên tấm bảng quảng cáo mơ hồ, chỉ có Khương Cách là rõ ràng. Chẳng mấy chốc, xe rẽ khỏi con đường này, hình ảnh Khương Cách cũng khuất khỏi tầm mắt.
Quý Tranh về tới đại viện quân đội, anh đi đến một căn nhà hai tầng nhỏ, khẽ gõ cửa. Người bên trong đáp một tiếng, chỉ chốc lát sau, một bác gái chừng hơn năm mươi tuổi mở cửa.
Thấy bác gái, Quý Tranh cười nói: “Dì Triệu.”
Dì Triệu là người giúp việc của nhà họ Quý, đã làm việc trong nhà nhiều năm, nhìn thấy Quý Tranh, dì cười rộ lên, vội vàng nghiêng người nói với mọi người bên trong: “A Tranh về rồi.”
Quý Tranh mỉm cười bước vào cửa, còn chưa kịp đổi giày, một cục bông tròn tròn đã nhào tới ôm đùi anh: “Chú ơi!”
Giọng nói bập bẹ khiến nụ cười của Quý Tranh trở nên dịu dàng, anh xoay người ôm lấy cô nhóc, Hoàng Di Quân đi theo phía sau cười nói: “Lớn thế này rồi mà còn bắt chú bế.”
Cô bé như cục bột mở to đôi mắt long lanh nước, ôm cổ Quý Tranh nói: “Con thích được chú bế cơ.”
Mọi người trong phòng khách nghe thấy lời cô bé thì bật cười, Quý Tranh cũng cười rộ lên, dịu dàng vén tóc mái của cô bé, anh mỉm cười nói: “Chú cũng thích bế Chước Chước.”
Cô bé trong lòng anh là Quý Chước, con gái anh họ Quý Cẩm của Quý Tranh, năm nay vừa tròn năm tuổi. Quý Chước thừa kế gien tốt của nhà họ Quý, mới năm tuổi mà đã cao đến một mét hai ba, nhưng so với Quý Tranh thì vẫn nhỏ hơn nhiều.
Quý Tranh vừa bế Quý Chước vừa đổi giày, sau đó bước vào phòng khách, trong phòng khách là khung cảnh vui vẻ đầm ấm.
Ông nội Quý Hiển của Quý Tranh có hai người con trai và một người con gái, bác cả của Quý Tranh có một trai một gái, con trai là Quý Cẩm đã lập gia đình, con gái là Quý Xuyến thường làm việc nước ngoài. Dì út cưới chồng nước ngoài, cũng sinh một đứa con trai, đang học trung học. Ba của Quý Tranh là Quý Phàm chỉ có một đứa con trai là anh. Năm nay nghe nói Quý Tranh về nhà ăn Tết, cả nhà gần như tề tựu đông đủ, ngay cả dì út ở nước ngoài và chị họ Quý Xuyến thường làm việc ở nước ngoài cũng dành thời gian trở về.
Quý Phàm bận việc ở công ty, còn chưa về nhà, Quý Tranh chào hỏi người thân trong phòng khách trước. Sau khi chào hỏi xong thì thấy bà nội bước ra từ phòng bếp.
Bà nội Lương Thanh Các của Quý Tranh vốn xuất thân danh gia vọng tộc, dù đã đến tuổi xế chiều nhưng bà cụ vẫn rất có khí chất. Bà vận sườn xám, mái tóc bạc trắng được vấn tỉ mỉ, dáng đứng vẫn thẳng tắp như xưa, khí chất hơn người.
Trong nhà họ Quý, ông nội Quý Hiển tính tình ôn hòa, so với ông Quý Hiển, bà nội Lương Thanh Các lại quy củ phép tắc hơn hẳn.
Quý Tranh nhìn thấy bà Lương Thanh Các thì đặt Quý Chước xuống, bước đến chào bà nội. Anh cao hơn bà mình rất nhiều, Lương Thanh Các ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt thấp thoáng ý cười, giọng nói lộ vẻ hiền từ.
“Bây giờ cháu đang đi làm vệ sĩ cho người ta à?” Lương Thanh Các hỏi.
Chuyện này hiển nhiên mọi người trong nhà đều đã biết, sau khi bà Lương Thanh Các cất giọng hỏi, mọi người trong phòng khách đều nhìn sang, không ai dám lên tiếng.
Quý Tranh cũng không muốn giấu giếm, anh mỉm cười nói: “Vâng ạ, mọi người biết từ khi nào thế?”
Lương Thanh Các khẽ hừ một tiếng trong cổ, nói: “Biết từ sớm rồi, chờ cháu về chịu đòn nhận tội thôi. Không ngờ rằng cháu lại bình thản như vậy, đến tận đêm ba mươi mới trở về.”
Quý Tranh thấy vẻ mặt của bà nội đã dịu đi, nụ cười của anh càng tươi hơn, hỏi: “Ông nội đâu rồi ạ?”
Dù rằng bọn họ đã biết chuyện này, nhưng vẫn nên bàn bạc kỹ thì hơn.
Lương Thanh Các đánh mắt nhìn về phía lầu hai, nói: “Trong thư phòng đấy.”
Nhận được câu trả lời, Quý Tranh mỉm cười nói cảm ơn bà nội, rồi đứng dậy đi lên thư phòng trên lầu hai. Anh gõ cửa, sau đó bước vào phòng trong ánh mắt chăm chú của mọi người.
Quý Cẩm nhìn bóng lưng của cậu em họ biến mất sau cánh cửa, hỏi: “Ông nội không cho A Tranh làm vệ sĩ, vậy sao bây giờ mới nói?”
Quý Xuyến ngồi một bên lướt weibo của Khương Cách, nói: “Tính tình A Tranh thế nào, thằng bé đã quyết định chuyện gì thì không ai thay đổi được. Ông nội phải suy nghĩ xem phải nói thế nào mới khuyên được thằng bé. Nhưng theo em thấy thì chuyện hôm nay không thành rồi.”
Quý Cẩm: “Sao thế?”
Quý Xuyến đưa điện thoại cho Quý Cẩm, cười nói: “Cô nàng Khương Cách này quá đẹp.”
Lúc Quý Xuyến cười, bà Lương Thanh Các nhìn thoáng quá, Quý Xuyến thấy ánh mắt của bà nội thì vội vàng cất điện thoại đi, không dám đùa nữa.
Khi Quý Tranh bước vào thư phòng, Quý Hiển đang đọc sách. Dù đã về hưu nhiều năm, thư phòng của Quý Hiển vẫn ngăn nắp chỉnh tề như xưa. Ông cụ đã làm quân nhân cả đời, tính tình thẳng thắng cương nghị, cho dù đã qua tuổi thất tuần vẫn có thể nhìn ra phong phạm năm xưa.
Quý Tranh chào ông cụ theo nghi thức quân đội, ông giương mắt nhìn rồi bật cười một tiếng. Quý Tranh thả tay xuống, thả lỏng cơ thể, cười nói: “Cháu quen rồi ạ.”
Quý Hiển cười sang sảng, Quý Tranh cũng cười đáp lại, anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc. Hai ông cháu yên vị, bắt đầu nói chuyện.
“Gần đây mắt cháu sao rồi?”
“Vẫn như thế ạ.”
“Sao không bàn bạc trước với ông chuyện làm vệ sĩ?”
Quý Hiển dứt lời, Quý Tranh lại hơi sững người. Ông cụ đã nói thẳng vào trọng tâm, anh cũng không vòng vo nữa, anh mỉm cười nói: “Bàn bạc rồi chưa chắc cháu sẽ được phép làm.”
Quý Hiển có tổng cộng bốn đứa cháu, nhưng nhiều con cháu như vậy, đa số đều chọn đi theo con đường học thuật nghiên cứu và thương nghiệp, chỉ có Quý Tranh trở thành một quân nhân như ông. Bởi vì lí do gia đình mà từ nhỏ Quý Tranh đã sống bên ông, Quý Hiển cũng thích đứa cháu này nhất, giấc mơ từ nhỏ của Quý Tranh chính là phục vụ trong quân đội, trở thành lính bắn tỉa. Về sau anh quả thực đã thực hiện được giấc mơ của mình, nhưng giờ đây giấc mơ đó đang trên bờ vực sụp đổ.
Quý Hiển nhìn cháu trai, thằng bé vẫn giống hệt như lúc còn trong quân đội, nhưng nhìn kỹ lại có gì đó khác biệt.
“Cháu cho rằng bây giờ cháu vẫn có thể làm được sao?” Quý Hiển hỏi.
Lời của ông cụ đã không còn hiền hòa như trước, Quý Tranh lại chẳng hề lo lắng, chỉ nói: “Cháu bây giờ khoẻ mạnh hơn lúc cháu vô công rồi nghề nằm ở bệnh viện quân đội. Ông biết rõ, hơn bất kỳ ai khác, cháu hi vọng mình có thể bình phục, mà hơn bất kỳ ai khác, cháu biết rõ làm sao mới có thể giúp bản thân bình phục.”
Tính cách Quý Tranh ôn hòa giống hệt như ông cụ Quý Hiển, nhưng trong ôn hòa lại có sự cứng cỏi và ngang ngược của một quân nhân. Anh có chủ kiến của mình, cũng có năng lực thuyết phục người khác hiểu rõ quyết định của mình.
Kỳ thật Quý Hiển cũng không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện của Quý Tranh, nhưng để một người từng là lính đặc chủng ưu tú nhất đi làm vệ sĩ, nói thế nào cũng khiến người ta cảm thấy không cam lòng thay cho Quý Tranh.
Quý Hiển không nói tiếp, Quý Tranh biết cuộc trò chuyện hôm nay xem như kết thúc. Không làm phiền ông nội đọc sách, Quý Tranh đứng dậy rời đi. Lúc anh bước đến cửa, giọng ông cụ Quý Hiển bỗng vang lên từ phía sau.
“Quý Tranh, cháu từ bỏ rồi sao?”
Sự điềm tĩnh trong mắt đông cứng lại, Quý Tranh quay đầu, hành lễ với vị tướng quân một thời.
“Không từ bỏ, dù chết cháu cũng muốn chết trên chiến trường.”
Lúc Quý Tranh bước ra khỏi thư phòng, Quý Xuyến đã không kìm lòng được mà hỏi: “Sao rồi?”
Những người khác cũng nhìn sang, Quý Tranh cười nói: “Không sao, ông nội cũng thấu tình đạt lý.”
Có lẽ vì biết kết quả là thế, vẻ mặt bà Lương Thanh Các có phần không vui, nói: “Bà biết ngay ông nội nói không lại cháu mà, từng tuổi này rồi mà không nói lại một đứa trẻ.”
Bà đang nói thì Quý Hiển bước ra khỏi thư phòng, nghe thấy lời của vợ, ông cụ bất mãn: “Thằng bé có lý do đầy đủ, đương nhiên phải đồng ý với yêu cầu của nó, nếu không đồng ý thì chẳng phải là độc tài chuyên chế sao?”
Tính tình hai ông bà một cứng một mềm, nhưng đều là người cố chấp, mấy trận cãi vặt thường ngày đã là tình thú, mọi người trong phòng khách cười rộ lên.
Đã rất lâu rồi Quý Tranh không hòa vào bầu không khí như thế này, nếu suy nghĩ một cách hèn nhát thì nghỉ ngơi dưỡng bệnh cũng không hoàn toàn xấu.
Đang nói chuyện với Quý Cẩm thì điện thoại Quý Tranh hiện lên thông báo. Điện thoại của anh kết nối với camera trước cửa nhà Khương Cách, anh sẽ được gửi thông báo mỗi khi có người đến.
Quý Tranh khẽ mím môi, mở thông báo xem, camera cho thấy người dừng trước cửa là Khương Cách. Anh vừa đưa Khương Cách đến tiểu khu Sơn Diêu, sao cô lại trở về căn hộ hồ Bạch Lộ rồi? Quý Tranh ngờ vực gọi điện thoại cho Khương Cách nhưng cô lại từ chối. Anh bèn gửi tin nhắn cho cô.
Quý Tranh:
Sao lại trở về?Khương Cách:
Anh theo dõi tôi à?Quý Tranh chụp màn hình thông báo từ camera trên cửa, gửi sang cho cô, Khương Cách không trả lời. Trong phòng bếp, dì Triệu báo cơm tất niên đã xong, Quý Tranh nhìn thời gian, gửi một tin nhắn.
Quý Tranh:
Có cần tôi quay về không?Khương Cách:
Không cần, lát nữa tôi đi ngay.Quý Tranh:
Không vui à?Khương Cách:
Không phải.Khương Cách gửi tin nhắn ấy xong, mười giây sau, cô lại gửi tiếp một tin nhắn.
Khương Cách:
Anh đã bao giờ cãi nhau với người nhà chưa?Quý Tranh:
Thường xuyên, lúc nãy vừa cãi nhau xong.Khương Cách:
Anh thỏa hiệp à?Quý Tranh mỉm cười, gửi một đoạn tin nhắn trả lời.
Quý Tranh:
Sao lại phải thỏa hiệp? Tôi có lý do chính đáng, chỉ cần giải thích rõ ràng, để đối phương hiểu rõ được suy nghĩ của tôi, mọi chuyện sẽ được giải quyết.Giữa người trong nhà, không có gì là không nói ra được. Cô không nói, người nhà cũng không biết, sẽ càng không hiểu, như vậy sẽ cảm thấy cô vô lý.Một lúc lâu sau Khương Cách vẫn chưa trả lời, lúc Quý Chước cầm con khủng long bông đến chơi với Quý Tranh, Khương Cách mới nhắn tin trả lời.
Khương Cách:
Tôi chỉ muốn con bé sống tốt.Bên tai là tiếng Quý Chước đang chơi đùa, Quý Cẩm đang trò chuyện với bà nội về công việc của anh ấy, Quý Xuyến thì đang bàn luận về sản phẩm mới của nhãn hiệu thời trang, ông nội đang hỏi chuyện học tập của con trai dì út… Trong phòng khách náo nhiệt mà ấm áp, chỉ có Quý Tranh là im lặng.
Khương Cách là một người rất mạnh mẽ, cô khoác trên mình lớp vỏ bọc gai, người ngoài chỉ có thể nhìn thấy lớp vỏ không thể phá vỡ của cô nên vội vàng trốn tránh. Đây là lần đầu tiên Quý Tranh cảm nhận được sự yếu đuối của Khương Cách.
Quý Tranh:
Tôi biết, con người cô rất dịu dàng.Một lúc lâu sau Khương Cách vẫn chưa trả lời, Quý Tranh nhìn màn hình, im lặng chờ đợi. Trong lúc chờ, ứng dụng camera lại đột nhiên gửi một thông báo.
Quý Tranh mở ra nhìn, bóng người trong camera khiến anh giật thót.
Ấn mở giao diện cuộc trò chuyện, ngón tay Quý Tranh khẽ lướt trên màn hình như thể anh sợ mình sẽ làm Khương Cách hoảng hốt.
Quý Tranh:
Tìm chỗ trốn đi, có người đột nhập vào nhà cô.