Khương Cách đi thang máy trở lại lầu mười một, thang máy vốn được nhiều nhà sử dụng chung, năm giờ chiều, trên cửa mọi nhà đều dán câu đối xuân đỏ rực, khiến hành lang đơn giản bỗng trở nên rực rỡ, mang theo hơi thở của năm tháng xưa cũ.
Việc dán câu đối Tết vào giao thừa đã là chuyện xa xưa trong trí nhớ của Khương Cách. Sau khi trở thành minh tinh, cô bận rộn công việc, trước kia ít danh tiếng, cô không thể từ chối lịch trình vào giao thừa. Hiện tại đã nổi tiếng, cô cũng chỉ có thể từ chối vài lịch trình để trở về ăn bữa cơm tất niên. Mỗi lần trở về, câu đối xuân đã được dán lên.
Khương Cách lăn dấu vân tay, sau đó vặn nắm cửa, độ ấm trong phòng xua tan đi cơn gió lạnh ngoài hành lang. Khương Cách tiến vào, đứng trước cửa cởi áo lông.
Tiểu khu Sơn Diêu nằm ở khu vực cũ của thành phố, lúc mua nhà đã hơi cũ, về sau Tống Bách Hợp thuê người tân trang lại. Bà thuộc tuýp người lãng mạn, căn nhà luôn được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, còn bày hoa tươi. Trong phòng bếp có âm thanh nấu nướng, không khí thoang thoảng hương hoa và mùi thức ăn thơm nức.
Khương Cách bước vào phòng khách, chiếc dĩa màu đỏ rực trên bàn ăn thu hút ánh mắt của Khương Cách. Mấy xâu kẹo hồ lô được bọc trong giấy gạo, đặt trong dĩa thủy tinh. Cô nhìn mấy xâu kẹo hồ lô một lúc lâu, bỗng cửa phòng ngủ phía đối diện mở ra, một bóng dáng màu tím chạy đến.
“Chị về rồi!” Khương Đồng vừa reo lên, vừa chạy đến bên cạnh Khương Cách.
Khương Cách dời mắt đi, cúi đầu nhìn Khương Đồng, trong đôi mắt nâu chứa ý cười nhàn nhạt: “Ừm.”
Khương Đồng rất vui, sau khi Khương Cách lên tiếng trả lời, cô bé vội nhoài người cầm kẹo hồ lô trên bàn đưa cho Khương Cách: “Biết chị về, em còn mua kẹo hồ lô chị thích ăn nhất nữa này ~”
Năm nay Khương Đồng vừa lên lớp Mười, tuổi mười sáu rạng rỡ như ánh mặt trời, nụ cười cũng rung động lòng người. Vẻ ngoài cô bé dịu dàng xinh đẹp giống mẹ, không sắc sảo như Khương Cách. Đôi mắt to tròn trong veo, long lanh như nai con.
Chỉ là tính cách của cô bé không giống như vẻ bề ngoài. Khương Cách nhìn thấy ba cái khuyên tai của Khương Đồng, cô đưa tay vén tóc cô bé lên, Khương Đồng nhuộm tóc màu xanh lá highlight tím, vừa rụt rè che giấu vừa khoa trương phách lối.
Tóc bị vén lên, Khương Đồng hơi chột dạ. Cô bé nhét kẹo hồ lô vào miệng, lẩn tránh ánh mắt của Khương Cách. Khương Cách thả tóc cô bé xuống, nhíu mày hỏi: “Em lại quậy gì nữa thế?”
“Hả?” Khương Đồng lắc đầu như trống bỏi, hàm hồ nói: “Làm gì có, không tin chị hỏi dì út đi! Dì út!”
Khương Đồng lớn tiếng gọi, Tống Bách Hợp lên tiếng trả lời từ trong phòng bếp. Thấy Khương Cách về, bà mỉm cười vẫy vẫy cái muôi, nói: “Ơ! Cách Cách về rồi à! Đợi dì một lát, dì nấu sắp xong rồi ~”
Năm nay Tống Bách Hợp đã ngoài năm mươi, nhưng tính tình bà trẻ trung lạc quan, còn rất biết cách ăn mặc, trông bà như chỉ ngoài bốn mươi. Bà mặc áo lông cừu sáng màu mềm mại thoải mái, làm toát lên sự dịu dàng của một người mẹ.
Bà là dì bà con xa của Khương Cách, lúc mẹ Khương Cách còn sống, hai người họ rất thân thiết. Cuộc hôn nhân của Tống Bách Hợp không hạnh phúc, vì bà không thể sinh con mà chồng bà ngoại tình, sau khi ly hôn với chồng, bà vẫn ở một mình. Mấy năm trước Khương Cách muốn làm diễn viên, vì chưa đủ mười tám tuổi nên cô không thể ký hợp đồng, Tống Bách Hợp nhận làm người giám hộ cho cô và Khương Đồng, bà cũng sống cùng hai chị em cô từ đó đến giờ.
Tống Bách Hợp không có con, bà xem Khương Cách và Khương Đồng như con ruột, nhất là Khương Đồng. Sống chung với nhau lâu như vậy, hai người đã hoàn toàn giống như mẹ con ruột thịt.
Có Tống Bách Hợp đánh lạc Khương Cách, Khương Đồng chạy vụt đi trốn trong phòng ngủ của mình. Khương Cách hỏi thăm Tống Bách Hợp, khóe mắt liếc nhìn cửa phòng đang đóng chặt của Khương Đồng.
Cơm tất niên đã sắp nấu xong, Khương Cách đi vào phòng ngủ, cô muốn thay bộ lễ phục trên người, chuẩn bị vào phòng bếp giúp Tống Bách Hợp một tay.
Khương Đồng nghe thấy tiếng đóng cửa từ phòng bên cạnh thì lặng lẽ mở cửa phòng mình, ló đầu ra nhìn một vòng xung quanh, sau khi xác định Khương Cách đã trở về phòng, cô bé chạy vào phòng bếp, ôm lấy Tống Bách Hợp từ phía sau.
Tống Bách Hợp đang nấu canh, bị Khương Đồng ôm lấy, bà mỉm cười nắm tay cô bé, càm ràm: “Làm gì đấy, cháu nhìn cháu xem, dì đã bảo không được nhuộm tóc, cháu lại không chịu nghe, làm chị cháu giận rồi phải không?”
Khương Đồng cọ cọ Tống Bách Hợp như cún con, hỏi: “Dì ơi, cháu có nên nói với chị bây giờ không?”
Nhắc đến việc này, Tống Bách Hợp lại thở dài. Tùy nhìn vẻ ngoài Khương Đồng rất dịu dàng, nhưng tính cách lại giống hệt Khương Cách, đều thuộc dạng ngang bướng, đã muốn làm gì thì dù có mười trâu cũng không kéo về được.
“Chuyện của cháu chờ chị cháu ăn cơm xong rồi hẵng nói, chị cháu đã mệt như vậy rồi, cháu đừng làm chị tức giận nữa.” Tống Bách Hợp dịu dàng nói.
Khương Đồng ở phía sau lắc mông làm nũng: “Nhưng cháu không chờ được nữa rồi ~”
Tống Bách Hợp đánh một phát lên mông cô bé, sẵng giọng: “Đồ vong ơn bội nghĩa!”
Khương Đồng cười hì hì, buông Tống Bách Hợp ra chạy về phía phòng Khương Cách. Trước khi gõ cửa, cô bé cầm dây cột tóc, cột gọn tóc mình lên.
Khương Cách vừa thay quần áo ở nhà, Khương Đồng ở bên ngoài gõ cửa, hỏi: “Chị ơi, em vào được không?”
“Vào đi.” Khương Cách nói xong thì cũng cột tóc lên.
Chỉ chốc sau, Khương Đồng cột tóc đuôi ngựa đẩy cửa bước vào. Sau khi cột tóc lên, khuôn mặt nhỏ xinh của cô bé lộ ra, đôi mắt to tròn vô cùng linh động, Khương Đồng cười híp mắt nhìn cô.
Hôm nay là ngày Tết, Khương Cách không muốn la rầy cô bé, hơn nữa dù có la rầy thì cũng chỉ quản được hai ngày. Đến mùng hai, cô phải tiếp tục chạy lịch trình, Khương Đồng sẽ lại đâu vào đấy. Tống Bách Hợp mềm lòng, không chịu nổi tính mè nheo của Khương Đồng, cũng không quản được cô bé.
Khương Đồng đang học lớp Mười, thành tích cũng tạm được, đến lúc đó có thể thi đỗ đại học thì học, không thi đỗ thì cô sẽ cho con bé ra nước ngoài học. Hiện tại cô làm việc bán mạng như thế cũng là vì muốn Khương Đồng có thể sống vô lo vô nghĩ cả đời.
Khương Cách ngồi trên giường mình, Khương Đồng bước vào không đến ngồi bên cạnh cô, mà lại ngồi trên ghế bên bàn trang điểm, hỏi: “Năm sau chị nhiều việc lắm ạ?”
Mặc dù còn chưa qua Tết, nhưng lịch trình nửa năm tới của Khương Đồng đã xếp kín, còn bận rộn hơn cả năm trước. Càng nổi tiếng, lịch trình càng bận rộn, tiền kiếm được cũng càng nhiều, những tiền bạc chẳng là gì.
Khương Cách nói: “Ừ.”
Câu trả lời nằm trong dự liệu, Khương Đồng nói: “Vâng.”
Cô bé không nói gì tiếp, sau khi Khương Cách nổi tiếng, cô không có thời gian về nhà, Khương Đồng dần dần trưởng thành, có suy nghĩ của mình, hai chị em dường như ngày càng xa cách.
Khương Cách nhìn cô bé buồn bực chọc chọc ngón tay lên ghế, hỏi: “Có chuyện gì muốn nói với chị à?”
Trong lòng Khương Đồng vốn đang mâu thuẫn, nghe Khương Cách hỏi, cô bé không do dự nữa, cô bé ngẩng đầu nhìn Khương Cách, cười hì hì nói: “Em muốn tham gia buổi thử giọng cho nhóm nhạc nữ, là do công ty của chị tổ chức, nếu kiên trì đến cùng sẽ có thể ra mắt làm thành viên nhóm nhạc nữ…”
Khương Cách đáp lời: “Không được.”
Khương Đồng đang vô cùng phấn khởi thì bị ngắt lời, cô bé nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Khương Cách, buồn bực nói: “Tại sao chứ?”
Khương Cách lặp lại một lần nữa: “Chị nói không được là không được.”
Quyết định độc đoán và vẻ mặt lạnh lùng của Khương Cách khiến đáy lòng Khương Đồng nổi lửa, nụ cười của cô bé tắt vụt, ánh sáng trong mắt cũng lạnh đi: “Vậy nếu như em nhất định muốn tham gia thì sao?”
Khương Cách bình tĩnh nhìn cô bé, nói: “Ngay cả đăng ký em cũng không đăng ký được.”
Đây cũng là nguyên nhân chính vì sao Khương Đồng muốn thương lượng với cô, nếu như cô bé lén đăng ký tham gia, chắc chắn Khương Cách sẽ biết. Nếu Khương Cách không đồng ý, địa vị hiện tại trong ngành giải trí của cô thừa sức để cấm cửa một thực tập sinh chưa ra mắt.
Khương Đồng lạnh lùng nhìn Khương Cách, cơn tức giận trong mắt dường như sắp tràn ra ngoài.
Lúc Khương Đồng bước vào, Tống Bách Hợp lo lắng nên cũng đi theo, cuộc nói chuyện vừa rồi của hai chị em khiến bầu không khí trong phòng lập tức đông cứng lại. Tống Bách Hợp nhìn vẻ mặt của hai chị em, giảng hòa: “Đồng Đồng, chị cháu cũng chỉ lo lắng cho sức khỏe của cháu thôi…”
“Cháu bảo chị ấy lo lắng à!?” Khương Đồng bùng nổ.
Ánh mắt Khương Cách sững lại, Khương Đồng đã đứng bật dậy. Cô bé như một con thú nhỏ bị vây nhốt, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận, cô bé quát to về phía Khương Cách: “Chị là ai mà muốn quản lý em! Em biết rõ sức khỏe của mình, muốn chết muốn sống không cần chị quan tâm! Cứ sống lay lắt thế này thì sống làm gì! Chị cũng thế, chị không cần phải tiếp tục sống đè nén khổ cực như thế vì em! Ông ta sắp về rồi, là em đưa ông ta vào tù, lúc được thả chắc chắn ông ta sẽ giết em đầu tiên!”
Đợi tao về, tao sẽ giết mày!
Giọng nói trong cơn ác mộng như bị Khương Đồng khuếch đại lên vô số lần, trái tim Khương Cách thắt lại tựa như bị rút cạn máu, lúc hoàn hồn, tay cô đã giơ lên.
Khương Đồng đang gào thét thì nhìn thấy động tác của Khương Cách, cô bé nhắm mắt lại theo bản năng, nước mắt chảy xuống. Lúc nhắm mắt, khuôn mặt và đôi môi tái nhợt của Khương Cách cùng sự hoảng sợ trong đôi mắt hoa đào của cô kích thích thần kinh của Khương Đồng, cô bé òa khóc nức nở.
Hình ảnh trong cơn ác mộng hiện về, Khương Cách như người chết đuối, toàn thân run lẩy bẩy. Tiếng khóc của Khương Đồng kéo cô ra khỏi khung cảnh kia, bên tai là tiếng khóc của Khương Đồng xen lẫn tiếng dỗ dành của Tống Bách Hợp. Khương Cách đứng giữa thế giới cô độc của bản thân, mãi một lúc lâu sau, cô mới dần tỉnh táo lại.
Những ngày ở bên Quý Tranh khiến cô quên đi cảm giác sợ hãi trước cái chết, lúc này nỗi sợ ấy lại bị Khương Đồng khuấy đảo lên. Khương Đồng không cần phải sợ hãi, đáng lẽ ra cô mới là người phải sợ hãi.
Đã rất lâu rồi Khương Cách chưa thấy Khương Đồng khóc, khi khóc cô bé vẫn giống hệt như lúc bé, cứ nức nở nghẹn ngào như một đứa trẻ.
Mỗi tiếng thút thít của Khương Đồng xé rách trái tim cô, Khương Cách hạ tay xuống, đứng dậy bước ra khỏi cửa.
Hai chị em cãi nhau ầm ĩ như thế, Tống Bách Hợp vừa muốn dỗ dành vừa muốn khuyên nhủ. Khương Cách vừa rời đi, Tống Bách Hợp đã vội vàng đuổi theo, nhìn Khương Cách mở cửa nhà.
“Cách Cách!” Tống Bách Hợp lo lắng mà đau lòng gọi cô.
Khương Cách khoác áo lông, ngước mắt nhìn Tống Bách Hợp, nỗi lo âu và đau lòng trong mắt bà lại khoan thêm một mũi vào trái tim đã đau đến chết lặng của cô.
Khương Cách mấp máy môi, nói: “Cháu ra ngoài bình tĩnh lại, dì dỗ Khương Đồng giúp cháu, đừng để con bé khóc.”
Dứt lời, Khương Cách mở cửa rời đi.