Sáng sớm hôm sau, đứng trước Cống Hiến Đường, Dương Khai khẽ gõ cửa.
Một lát sau cửa mở, Hạ Ngưng Thường từ trong bước ra, trên vai dắt một tay nải nhỏ, bên trong có không ít đồ.
- Sư đệ đến rồi à.
Hạ Ngưng Thường nhẹ giọng chào.
- Ừ.
Dương Khai gật đầu,
- Mộng chưởng quầy đâu?
- Hôm qua sư phụ đột nhiên tái phát bệnh cũ, phải ở lại chữa trị, không đi được nữa.
Lúc Hạ Ngưng Thường nói, ánh mắt nhấp nháy liên hồi, hai hàng mi dày như cánh quạt cứ lay giật.
Dương Khai hồ nghi nhìn nàng, trong ánh mắt Hạ Ngưng Thường chợt lóe lên một tia hỗn loạn.
- Vậy chúng ta có cần đợi lão không?
Dương Khai ngầm phỏng đoán, nhưng cũng không nói gì.
- Không cần đâu, ta biết nơi đó ở đâu, với lại thời gian không còn nhiều nữa, sư phụ nói không cần đợi người đâu.
Thấy Dương Khai không hỏi thêm, Hạ Ngưng Thường không khỏi thấy nhẹ nhõm.
- Vậy cũng được.
Dương Khai ngập ngừng một lúc rồi đáp.
- Lần này làm phiền sư đệ rồi.
Hạ Ngưng Thường thở phào một hơi.
- Sư tỷ khách khí rồi.
Dương Khai mỉm cười.
Hai người lập tức lên đường rời khỏi Lăng Tiêu Các.
Lúc này, bên trong thiên phòng của Cống Hiến Đường, Mộng Vô Nhai đang nằm mọp trên bàn ngáy o o. Trên bàn có vài đĩa đồ ăn, còn có mấy hũ rượu, xem ra trước lúc ngủ, Mộng chưởng quầy đang thưởng thức mỹ tửu giai hào.
Mấy món ăn này đều do Hạ Ngưng Thường làm, chỉ có điều bên trong đã được bỏ ít gia vị đặc biệt. Gia vị đặc biệt mà chế ra từ Dược Linh Thánh Thể của Hạ Ngưng Thường, đến cao thủ như Mộng Vô Nhai cũng chịu không đặng.
Lần này mà ngủ, phỏng chừng ít nhất cũng phải đến mấy ngày!
Mộng Vô Nhai cả đời thông minh, không ngờ lại có một ngày mất cảnh giác, bại dưới tay đồ đệ cưng của mình. Thật đúng cho câu “sai một li đi một dặm, rạch ngầm cũng có thể lật thuyền to”.
Đợi đến khi Mộng Vô Nhai tỉnh lại, tất cả đã ngã ngũ rồi.
Dương Khai và Hạ Ngưng Thường đến Ô Mai Trấn mua hai con ngựa và ít đồ dùng lặt vặt rồi mới lên đường, phi về nơi xa.
Lúc mua đồ, Dương Khai đã dò la sơ qua vị trí nơi cần đến. Theo Hạ Ngưng Thường nói, nơi đó cách Ô Mai Trấn khoảng hơn mười ngày đi đường, ở bên trong Hắc Phong Sơn. Đường đi tuy xa, nhưng nói tóm lại, thời gian cũng tạm gọi là dư dả.
Ngay sau khi hai người rời khỏi Lăng Tiêu Các không lâu, tin tức này đã truyền đến tai Giải Hồng Trần.
Kể từ cái ngày nhìn thấy Tô Nhan và Dương Khai thân mật trong sâm ngục, Giải Hồng Trần đã mượn rượu tiêu sầu suốt mấy ngày, cảm thấy thất bại buồn chán. Hôm qua cuối cùng cũng đỡ được phần nào, đầu óc tỉnh táo rồi thì nghĩ kỹ lại, cảm thấy chuyện ngày hôm đó có lẽ không như những gì mình nhìn thấy.
Tính cách Tô Nhan như thế nào, Giải Hồng Trần hiểu rõ vô cùng. Với sự cao ngạo và thực lực của nàng, làm gì có chuyện lại để mắt đến một tên Dương Khai ở Khai Nguyên cảnh tam tầng? Huống chi, trước đó hai người hình như chưa từng tiếp xúc, về cơ bản là người xa lạ.
Lúc này Giải Hồng Trần mới hiểu, hôm đó Tô Nhan và Dương Khai chỉ đóng kịch thôi. Lúc đó đố kị quá hóa hận, máu nóng dâng lên, căn bản Giải Hồng Trần không kịp nghĩ đến thật giả trong đó nữa.
Nhưng sau khi hiểu rõ rồi, Giải Hồng Trần phấn chấn vô cùng, hôm qua lại đi tìm Tô Nhan để thổ lộ tâm ý, phong độ thanh thoát, không còn chút thất sắc điên cuồng của ngày hôm đó nữa.
Tuy cuối cùng cũng bị Tô Nhan đuổi ra ngoài, nhưng khúc mắc trong lòng y cũng đã biến mất.
Chỉ cần Tô Nhan chưa bị tên nam nhân nào khác chiếm giữ, thì sớm muộn gì nàng cũng thuộc về mình! Giải Hồng Trần rất tự tin, dù sao y cũng là nam đệ tử ưu tú nhất Lăng Tiêu Các, còn Tô Nhan là nữ đệ tử tài năng nhất, cả hai kết hợp lại, dĩ nhiên là điều các trưởng bối mong muốn rồi.
Sáng sớm hôm nay, Giải Hồng Trần lại tỉ mỉ chuẩn bị một hồi để đến chợ Hắc Phong thăm Tô Nhan.
Không ngờ khi chuẩn bị ra khỏi cửa, một tên đệ tử Chấp Pháp Đường đột nhiên vội vã chạy vào, mặt mày mừng rỡ:
- Giải sư huynh, Dương Khai vừa mới đi khỏi Lăng Tiêu Các.
Giải Hồng Trần nghe xong chợt sáng mắt:
- Một mình hắn hay sao?
- Không, còn có một đệ tử của Ám Đường, tên là Hạ Ngưng Thường đi cùng.
Tên đó đáp.
- Hạ Ngưng Thường!
Giải Hồng Trần nheo mắt,
- Ta biết nàng, thực lực của nàng và ta tương đương nhau, nhưng lại không thuộc đệ tử hạch tâm. Nữ nhân này trước giờ vẫn luôn rất cổ quái!
- Bọn chúng đi về hướng nào?
Giải Hồng Trần nghĩ một hồi lâu, trong mắt chợt lóe lên một tia điên dại. Đúng là ông trời rủ lòng thương, tên phế vật đó lại rời khỏi Lăng Tiêu Các đúng lúc này. Nếu ở bên ngoài giết được hắn, vậy vừa hay giải được mối hận trong lòng ta!
- Không biết chúng đi đâu, nhưng xem ra là sắp đi xa, vì chúng vừa mua hai con ngựa ở Ô Mai Trấn!
- Đi xa à?
Giải Hồng Trần nhíu mày,
- Tốt tốt tốt, tốt quá rồi.
Liên tiếp nói mấy chữ “tốt”, Giải Hồng Trần chợt quay đầu lại, sắc mặt dữ tợn:
- Tìm vài huynh đệ đáng tin cậy, thực lực ít nhất phải là Ly Hợp cảnh, đi cùng ta một chuyến.
- Sư huynh, huynh muốn làm gì?
- Ha ha, ta muốn làm gì chả phải rõ ràng rồi sao? Còn hỏi cái gì.
Khuôn mặt Giải Hồng Trần cong cớn. Lần này y muốn đuổi theo diệt gọn tên tình địch Dương Khai. Hạ Ngưng Thường đi cùng cũng không thể bỏ qua, ngộ nhỡ để lộ tin gì thì chết chắc.
- Sư huynh, thế này không ổn đâu.
Tên đệ tử Chấp Pháp Đường có vẻ hơi hoang mang. Tuy y không coi Dương Khai ra gì, chỉ là một tên đệ tử thí luyện Khai Nguyên cảnh, chết ở bên ngoài cũng chẳng ai quan tâm. Song, Hạ Ngưng Thường của Ám Đường thì khác, căn nguyên của nàng không ai biết rõ, nhưng đã đạt đến Ly Hợp Cảnh đỉnh phong, chắc chắn cũng không phải hạng vừa. Nếu nàng chết, Các sẽ truy xét cho ra, các huynh đệ tham gia động thủ e là không thể thoát tội.
- Bảo ngươi làm thì cứ làm đi, nhiều lời làm gì?
Giải Hồng Trần mất kiên nhẫn,
- Muốn ta phải đích thân đi tìm người sao?
Lòng đố kỵ điên cuồng đã khiến Giải Hồng Trần mất hết lý trí, trong đầu y giờ chỉ có duy nhất một ý nghĩ giết chết Dương Khai.
- Sư huynh, kể từ chuyện lần trước, Đại trưởng lão đã ra nghiêm lệnh, thời gian này không ai được chạm đến Dương Khai, không lẽ huynh quên rồi?
Bị y nhắc nhở, Giải Hồng Trần mới chợt tỉnh người. Phải rồi, lần trước Đại trưởng lão đột nhiên truyền lệnh, trong thời gian này, không ai được đến gây sự với Dương Khai. Chỉ có điều, chỉ lệnh này khiến ai cũng lấy làm lạ, Giải Hồng Trần cũng không để tâm gì mấy.
Tuy nhiên, cơ hội tốt như vậy, không lẽ lại bỏ qua sao? Lần này không giết Dương Khai, lại phải đợi đến khi nào? Ngộ nhỡ sau này hắn trốn mãi trong tông môn, không chịu ra ngoài thì làm sao?
Chính lúc không cam lòng này, tên đệ tử Chấp Pháp Đường hình như nghĩ ra gì đó, bèn cười gian:
- Giải sư huynh, chúng ta không thể động thủ, nhưng kẻ các thì có thể, kẻ muốn lấy mạng hắn nhiều vô số kể mà.
- Nghĩa là sao?
Giải Hồng Trần nheo mắt hỏi.
Tên đó nói:
- Nghe đâu tôn tử của Phó bang chủ Long Tại Thiên của Huyết Chiến Bang, Long Huy, cả tháng này liên tục dò thám tin tức của Dương Khai.
Long Tại Thiên, Giải Hồng Trần dĩ nhiên là biết. Lão là nhân vật có máu mặt trong Huyết Chiến Bang, công lực của lão cũng ở mức Thần Du cảnh. Tôn tử của lão thì lại không có gì xuất chúng, năm nay mới ở mức Khí Động cảnh thôi thì phải.
- Hả?
Giải Hồng Trần mơ hồ,
- Long Huy dò thám hắn làm gì?
Tên này lộ vẻ mặt ám muội:
- Hình như có liên quan đến ả yêu nữ Hồ Mị Nhi. Long Huy theo đuổi Hồ Mị Nhi đã lâu, muốn độc chiếm ả về với mình, nhưng quan hệ giữa Dương Khai và Hồ Mị Nhi lại úp úp mở mở. Long Huy nói, ngày nào đó y sẽ giết chết Dương Khai,cho hắn biết được kết cục của kẻ dám tranh giành nữ nhân của y!
- Hồ Mị Nhi!
Trước mắt Giải Hồng Trần hiện ra hình ảnh một thiếu nữ ngực đầy mông căng, thần thái quyến rũ, hơi thở bỗng chốc trở nên nặng nề.
Ả yêu nữ này rất giỏi trêu ghẹo lòng người. Các đệ tử trẻ tuổi của ba phái gần như đều biết tiếng, Giải Hồng Trần cũng từng có duyên gặp qua một lần.
- Tên phế vật đó quả nhiên chẳng phải hạng đàng hoàng, dám qua lại với con yêu nữ này!
Giải Hồng Trần lòng thì ghen tức, miệng lại đanh thép mắng nhiếc.
Suy nghĩ một lúc, y lại hồ nghi:
- Không đúng, ngươi nghe được mấy tin này ở đâu mà tường tận đến vậy?
Cho dù Long Huy muốn lấy mạng Dương Khai, nhưng cũng không thể gióng trống khua chiêng như vậy, làm như thế há chẳng phải đánh rắn động cỏ sao? Nếu Dương Khai nghe được, hắn làm gì có gan rời khỏi Lăng Tiêu Các? Nếu Long Huy đầu óc không có vấn đề, thì đời nào lại đi tuyên cáo như vậy.
Tên đó ngượng ngùng, ấp úng không thôi, không biết phải trả lời như thế nào.
- Nói!
Giải Hồng Trần lạnh mặt.
- Dạ!
Tên này bất đắc dĩ đành nói ra:
- Vài ngày trước, lúc đệ ở Xuân Phong Tế Vũ Lâu ở Ô Mai Trấn... uống rượu, vừa hay Long Huy cũng ở phòng bên cạnh, đệ nghe y nói với nữ tử trong phòng.
- Xuân Phong Tế Vũ Lâu!
Giải Hồng Trần nhìn tên sư đệ một cái không thiện cảm. Nơi đó là thanh lâu ở Ô Mai Trấn, y đến đó làm gì thì không cần hỏi nữa, tất nhiên không chỉ có uống rượu rồi.
Tên này lại nói:
- Giải sư huynh, nếu Long Huy biết được tin này, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho Dương Khai. Chúng ta không cần phải ra tay, huống hồ, Long Huy bản tính háo sắc, nếu cho y biết, đi cùng Dương Khai còn có một mỹ nữ tuyệt sắc, huynh nói xem y sẽ làm gì?
Giải Hồng Trần sáng mắt, cười u ám:
- Diệu kế!
Chiêu mượn dao giết người này quả là không tồi, trầm ngâm một lúc, Giải Hồng Trần đánh nhịp, nói:
- Nếu Long Huy đã muốn tìm hắn, vậy thì truyền tin này đi đi, có điều việc này phải làm thật kín kẽ, tuyệt đối không được lộ ra sơ hở, không để cho y biết chúng ta là người truyền tin tức. Ngoài ra, nhất định phải nói cho Long Huy biết, nữ tử đi cùng Dương Khai có công lực Ly Hợp cảnh đỉnh phong, để y khỏi “trộm gà không được lại mất toi vốc thóc”.
- Vâng!
Tên này nhận lệnh xong vội vàng đi ra.
Dương Khai, lần này xem ngươi có chết hay không. Chỉ là...có hơi đáng tiếc cho Hạ Ngưng Thường. Nữ tử này thường ngày luôn che mặt, tuy chưa thấy rõ gương mặt nàng, nhưng Giải Hồng Trần cơ hồ có thể khẳng định, đó là một tuyệt sắc giai nhân!
Một nữ tử như vậy nếu rơi vào tay Long Huy sẽ dẫn đến kết cục gì thì không cần nghĩ nữa! Thoáng chốc, Giải Hồng Trần bỗng nhiên cảm thấy ngưỡng mộ Long Huy.