Lúc Dương Khai đang quan sát đối thủ thì người đó cũng đang đánh giá hắn, ánh mắt du dực, phỏng đoán, xem xét cẩn thận.
Dù không nhìn rõ diện mạo nhưng y lại cảm nhận được một cỗ sát phạt chi khí từ trên người Dương Khai. Cỗ khí tức này nồng đậm đến cực điểm, vô cùng rõ rệt. Hơn nữa lúc đối diện với một đối thủ có tu vi cảnh giới cao hơn hắn như mình, trong đôi mắt phía dưới mặt nạ kia lại có một cỗ chiến ý nóng rực đang thiêu đốt.
Không phải hạng thường!
Người này chỉ thoáng cảm ứng liền lập tức có điều lĩnh ngộ, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia thận trọng.
Cảnh giới chênh lệch lớn như vậy, đối phương lại tỏ ra nóng lòng muốn thử. Chỉ có hai cách giải thích, hoặc là tự đại, hoặc là tự tin!
Người có thể thắng liên tiếp mười mấy trận trong tử đấu tràng, không thể là loại thứ nhất. Nếu thực sự như vậy thì e là hắn đã chết từ lâu rồi. Tên tiểu tử nhân loại này thực sự cho rằng dựa vào tu vi nhất tầng cảnh có thể chống lại mình sao?
Người này lập tức cảm thấy thú vị.
Trên khán đài, lúc đối thủ của Dương Khai đi ra, tứ diện bát phương vang lên thanh âm bàn tán, không ít vũ giả Ma tộc đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào đối thủ của Dương Khai, thần sắc kinh nghi, vẻ mặt hưng phấn, cơ hồ đã nhận ra thân phận của y.
- Đây là Địch Kiêu, thủ hạ của Câu Quỳnh phải không?
- Chính là y, trước kia ta đã từng đến Thanh Lão Thành, từng gặp người này ở đó, y chính là Địch Kiêu!
- Sao y lại xuất hiện ở tử đấu tràng?
- Nghe nói y là một trong rất nhiều cường giả thủ hạ của Câu Quỳnh đại nhân, chỉ còn thiếu chút nữa là có thể tấn thăng Nhập Thánh Cảnh.
- Tên tiểu tử nhân loại này đấu với Địch Kiêu, chỉ e là lành ít dữ nhiều! Thủ đoạn của Địch Kiêu không thể so sánh với Siêu Phàm Cảnh bình thường được. Dưới trướng Câu Quỳnh đại nhân nhiều năm như vậy, y đã từng lập rất nhiều chiến công hiển hách. Nghe nói y có thể quá chiêu với cường giả Nhập Thánh Cảnh.
- Haiza, đáng tiếc, từ nay về sau, e là không còn được nhìn thấy thân ảnh tên tiểu tử đeo mặt nạ này sôi nổi trong tử đấu tràng nữa rồi.
- Chỉ là một tên nhân loại cỏn con, chết thì chết, để xem Địch Kiêu xử lý hắn như thế nào. Tên tiểu tử này cũng càn rỡ đủ lâu rồi, cứ nghĩ là Ma tộc ta không còn ai nữa sao?
- Đúng đúng. Tuy ta cũng thích hắn, nhưng dù sao cũng là nhân loại mà.
Tiếng bàn luận xôn xao truyền ra từ khắp nơi, Dương Khai nhíu mày, dường như cũng không ngờ đối thủ ngày hôm nay của mình còn có chút danh khí trong Ma tộc.
Cao Quỳnh phái y đến đối phó với mình, rõ ràng cũng khá là coi trọng chuyện này.
Tên Địch Kiêu kia bỗng nhiên nhếch miệng cười:
- Bằng hữu, tuy chúng ta không đồng tộc, nhưng ta nghe nói ngươi thắng liền mười mấy đối thủ Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh, lần nào cũng tìm đường sống từ chỗ chết. Ta khá khâm phục những người như vậy, nếu có thể, ta lại muốn kết giao với ngươi một phen. Nhưng ta nhận lệnh của Câu Quỳnh đại nhân, lần này phải lấy mạng của ngươi, chút nữa đừng trách ta.
Chân mày của Dương Khai khẽ động, hờ hững không nói.
- Vậy…chúng ta bắt đầu thôi!
Địch Kiêu khẽ ôm quyền, vừa dứt lời, người đã quỷ dị biến mất.
Sắc mặt Dương Khai du địa biến đổi.
Vội vàng lùi khỏi chỗ cũ cách mười mấy trượng trong thời gian ngắn, quyền đầu nắm chặt, chân nguyên phún dũng, hung hăng đảo xuống phía dưới, thô bạo trực tiếp, lực lượng hủy diệt trời đất chạy thẳng xuống đất.
Ầm…
Cả tử đấu tràng rung chuyển, dư ba xung kích bính phát ra lan tràn xung quanh, bị vô số cấm chế và kết giới ngăn lại.
Một cái hố to sâu đến mười mấy trượng nhanh chóng xuất hiện.
Trong hố sâu đó, một đám hàn quang lập lòe như xé rách không gian, vượt qua trở ngại của khoảng cách, nhanh chóng tiến đến chỗ ngực Dương Khai.
Phụt…
Tuyết hoa bắn ra, Dương Khai kêu lên một tiếng, bước lùi về sau mấy bước, thần sắc ngưng trọng nhìn về phía trước.
Chỗ ngực của hắn có thêm một vết thương to bằng long nhãn, tiên huyết chảy ra ròng ròng, lập tức nhuộm đỏ y sam.
Tiếng kinh hô theo tứ diện bát phương truyền đến, trong mắt nhiều người đều lóe lên tin hoảng sợ, cảm thấy khiếp sợ thực lực cường hành của Địch Kiêu.
Rất nhanh, Địch Kiêu không biết dùng thân pháp gì, trực tiếp biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người, trốn vào lòng đất. Nhất kích thản nhiên bính phát ra như thiểm điện kia, kiên cố không gì phá nổi, Dương Khai chưa kịp phản ứng đã bị trúng chiêu.
Từ khi Dương Khai xuất hiện ở tử đấu tràng, chiến đấu mười mấy lần, tuy lần nào cũng đều tìm được đường sống từ trong cái chết, thê thảm đến cực điểm. Nhưng chưa lần nào hung hiểm như hôm nay, chỉ nhất kích liền bị đối thủ đả thương.
Hơn nữa hình như vết thương không nhẹ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, thở dốc một lúc, mới bình ổn lại.
Địch Kiêu vẫn cười khà khà, đứng cách đó không xa, nhìn Dương Khai, cơ hồ vẫn chưa nhúc nhích. Nhưng chân mày lại lộ ra một tia thần sắc không vừa lòng cho lắm.
Y vốn nghĩ rằng nhất kích này của mình nếu không giết được Dương Khai thì cũng có thể khiến hắn mất đi lực chiến đấu, nhưng lại không ngờ đối phương có thể chống đỡ được.
Tên tiểu tử này… có chút cổ quái! Nhục thân của hắn cơ hồ rất cường hãn, vô hình hóa giải uy lực của nhất kích kia.
- Lợi hại đó!
Địch Kiêu thật lòng cảm thán
- Không ngờ trong nhân loại cũng có người như ngươi!
- Ngươi cũng không tệ!
- Tiếp!
Địch Kiêu thấp giọng quát, căn bản không cho Dương Khải chút thơi gian thở lấy hơi, từng cỗ long quyển phong mang theo ý hủy diệt bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh y. Mỗi một đạo long quyển phong đều thô đại vô bỉ, ngút trời, trong nháy mắt xuất hiện đã cuốn tử đấu tràng thành một mảnh chướng khí mịt mù.
Đất đá trên mặt đất bị cuốn vào trong, khiến uy lực của long quyển phong càng khủng bố hơn.
Hung sát chi khí không gì sánh kịp lan tràn từ trong nội thể Địch Kiêu, khiến những long quyển phong kia cũng nhanh chóng biến thành màu đen kịt.
Bầu trời trên tử đấu tràng, không biết từ lúc nào đã xuất hiện mây đen kịt, che kín một vùng, khiến cho không khí của trận chiến càng trở nên ngưng trọng.
Từng đạo phong nhận kích phát ra từ trong long quyển phong sắc bén vô cùng, kiên cố không gì phá nổi, va vào nhau tóe ra từng chuỗi ánh sáng.
Chíu…
Trong nháy mắt phong nhận liền bao kín lấy Dương Khai, khiến hắn tiến thoái lưỡng nan.
Dương Khai quát khẽ, đại địa dưới chân bỗng nhiên lõm xuống, đầu ngón tay bính phát ra một giọt Dương dịch, đưa tay vạch một đường, trên đỉnh đầu ngưng luyện ra một tấm thuẫn bài.
Phong nhận ập tới bao trùm lấy Dương Khai, thuẫn bài do Chân Dương nguyên khí ngưng luyện ra không ngừng biến đổi hình trạng, giống như thuyền độc mộc trong sóng biển, bất cứ lúc nào cũng đều bị hủy diệt, nhưng trước sau vẫn kiên trì bất diệt, bảo vệ Dương Khai không bị những phong nhận kia đả thương.
Ma tộc nhân trên khán đài đều kinh ngạc, nhất tề kinh hô.
Dương Khai chỉ có tu vi Siêu Phàm nhất tầng cảnh, nhưng có thể kiên trì chịu đựng dưới thủ đoạn của Địch Kiêu, Siêu Phàm tam tầng cảnh, không lộ ra chút dấu hiệu thất bại. Điều này khiến họ cảm thấy khó mà chấp nhận được.
Địch Kiêu không phải là Ma tộc nhân bình thường, y là một đại tướng thủ hạ của Câu Quỳnh, cơ hồ có thể nói là đệ nhất nhân Nhập Thánh Cảnh trở xuống trong toàn bộ Ma tộc.
Cường giả chết trong tay y nhiều vô số kể, hơn nữa y còn được Câu Quỳnh trọng điểm bồi dưỡng để trở thành cánh tay phải đắc lực cho mình dựa vào sau này. Thân phận, địa vị, lực lượng của y đều không thể đem so sánh với Siêu Phàm Cảnh thông thường.
Dù đang ở trên khán đài, những vũ giả Ma tộc kia cũng có thể cảm nhận được sự khủng bố trong lực lượng của Địch Kiêu. Lực lượng cường đại như vậy, cũng không thể phá vỡ phòng ngự chân nguyên thuẫn bài của Dương Khai, rõ ràng là hơi nằm ngoài dự đoán của mọi người.
- Đại nhân, hắn quả nhiên có tiềm lực có thể khai thác!
Úc Mạt sáng mắt, thấp giọng nói:
- Trong những lần diễn ở những trận chiến trước đó, hắn không hề thi triển ra toàn bộ thủ đoạn.
Ánh mắt Tuyết Lỵ nham hiểm, lạnh giọng nói:
- Chỉ dựa vào chân nguyên đã có thể chống đỡ được công kích của Địch Kiêu, có thể thấy độ nồng đậm và tinh thuần chân nguyên của hắn không hề kém Địch Kiêu. Tên này không tồi, thật sự là rất lợi hại!
Những vũ giả bên cạnh Tuyết Lỵ cũng đều chăm chú quan sát, thần sắc khiếp sợ.
Duy chỉ có An Linh Nhi là có vẻ mặt u sầu và lo lắng! Tuy Tuyết Lỵ ngoài miệng khen Dương Khai lợi hại nhưng nàng lại nghe ra ý kiêng kị của nữ nhân này.
Biểu hiện lần này của Dương Khai càng nổi bật thì sát tâm của Tuyết Lỵ đối với hắn càng kiên định!
Nhưng nếu Dương Khai bại dưới tay Địch Kiêu, hắn vẫn sẽ chết.
Bất luận là như thế nào thì tình cảnh của Dương Khai đều khá nguy hiểm. An Linh Nhi lòng dạ rối bời, cũng không biết phải như thế nào mới được.
- Thú vị đó!
Địch Kiêu nhìn Dương Khai đang chống đỡ công kích của mình cách đó không xa, không kinh sợ mà còn thấy vui mừng.
Y vốn nghĩ Câu Quỳnh đại nhân phái mình giết một tên tiểu tử nhân loại như vậy, thực là hơi đại tài tiểu dụng, không nhiệt tình lắm. Mãi đến khi tới Sa Thành, nghe đủ mọi chiến tích của Dương Khai, mới cảm thấy người này đáng để mình xuất thủ một lần.
Chỉ là xứng đáng thôi, kỳ thực y không quá coi trọng Dương Khai.
Nhưng bây giờ, lúc y phát hiện tên tiểu tử nhân loại này có nhất chiến chi lực, Địch Kiêu lập tức hứng phấn.
Y là người tương đối hưởng thụ chiến đấu, khát vọng tiên huyết tẩy lễ, thích nhìn đối thủ ngoan cố phản kháng nhưng lại bất lực giãy giụa, không cam lòng.
Giờ khắc này, Địch Kiêu thực sự coi Dương Khai là một đối thủ, tâm trạng có chút thay đổi vi diệu.
Lực lượng tuôn ra từ trong nội thể nhanh chóng tăng lên không ít.
Nhưng long quyển phong quanh quẩn bên cạnh y vù vù rung động, như từng con giao long đen kịt, ngưng luyện dung hợp vơi nhau, ngưng tụ thành phong triều khổng lồ, thổi quét cả tử đấu tràng.
Cấm chế và kết giới xung quanh bị những năng lượng này xung kích, xuất hiện từng tầng gợn sóng mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Nhưng những cấm chế và kết giới này đều do Tuyết Lỵ tự tay bày bố.Tuy Địch Kiêu lợi hại nhưng cũng không thể nào phá hủy được, cho nên những Ma tộc nhân trên khán đài kia không hề lo lắng gì cả, vẫn hưng phấn nhìn xuống phía dưới, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Dương Khai đã bị long quyển phong và phong nhận bao kín.
Phong nhận thổi quét như châu chấu bay qua, che kín một vùng trời, khí tức lăng lệ như muốn xé nát hắn. Khí tức tử vong trong đó khiến lòng người kinh sợ.
Không chỗ trốn, không nơi thoát!
Dương Khai cũng không muốn trốn tránh.
Răng rắc…
Thuẫn bài do Dương dịch ngưng tụ thành không kiên trì được bao lâu dưới sự công kích cuồng bạo này, liền vỡ vụn.
Lát sau, thân mình Dương Khai liền bị vô số phong nhận bao trùm, y sam rách tơi tả, tiên huyết bắn ra. Chỉ trong thời gian một hơi thở, thân hình Dương Khai vết thương chằng chịt, y sam mặc trên người cũng bị cắt thành từng mảnh nhỏ, bộ dạng thể thảm.
Địch Kiêu mỉm cười, ánh mắt nhìn Dương Khai như nhìn một tử nhân, không chút thần thái cảm xúc nào.
Lát sau, nụ cười của Địch Kiêu liền trở nên cứng ngắc.
Dương Khai đán lẽ bị giết bỗng chậm rãi đứng dậy, hơi cúi đầu, dùng ánh mắt cay độc nhìn mình, trong cổ họng phát ra tiếng cười khà khà, quỷ dị khiến người ta sởn tóc gáy.