Thành Thiếu Phong và Nộ Đào mỗi người một câu đã nói rõ mục đích tới đây. Trong lòng Dương Khai kinh hãi, không ngờ hai kẻ này độc ác như thế, chỉ vì một lần tranh cãi đã muốn giết người.
Đang cảnh giác, Hồ Mị Nhi cũng lén lút nói bên tai Dương Khai một câu:
- Dương Khai, nếu như ngươi không muốn chết thì nghe lời ta, Nộ Đào nửa tháng trước đã đạt tới Khai Nguyên cảnh tầng năm, thực lực không phải hạng người như Thành Thiếu Phong có thể so sánh, hơn nữa giờ hai người họ liên thủ, ngươi tuyệt đối không phải đối thủ.
- Ngươi có biện pháp gì?
Dương Khai nghi ngờ.
- Ta không đối phó được bọn hắn, nhưng khẳng định bọn hắn không dám giết ta, chỉ cần đáp ứng yêu cầu của ta, ta bảo vệ ngươi bình an vô sự.
Hồ Mị Nhi dùng thân phận của mình, nếu muốn bảo vệ Dương Khai mà nói thì Thành Thiếu Phong và Nộ Đào cũng phải bán cho nàng chút mặt mũi, nhiều nhất là đánh Dương Khai một trận cho hả giận.
- Không cần.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu.
- Ngươi thà chết cũng không đồng ý?
Hồ Mị Nhi nhìn Dương Khai như nhìn một kẻ điên, trong mắt đẹp hiện vẻ không tin.
- Thật không tốt, ta có chút thích sạch sẽ, hơn nữa ai sống ai chết động thủ mới biết được!
Dương Khai bình tĩnh nhìn hai người ở đối diện.
Nghe đáp án này, sắc mặt Hồ Mị Nhi thay đổi không ngừng, một lúc sau cười lạnh, nghiến chặt răng, oán hận nói:
- Nếu như vậy thì ngươi hãy bảo trọng!
Dứt lời, nàng lui ra sau mấy trượng, làm bộ bàng quan đứng nhìn.
Thành Thiếu Phong cười lớn:
- Mị Nhi tỷ tỷ thật ngoan, ta biết Mị Nhi tỷ tỷ sẽ không làm khó ta.
Hồ Mị Nhi nặn ra một nụ cười khó coi, không biết trong lòng suy nghĩ điều gì.
Nộ Đào cười quái dị vài tiếng, đánh giá toàn thân Dương Khai, chậm rãi lắc đầu:
- Ngươi gọi là Dương Khai đúng không? Đến âm tào địa phủ thì cũng chớ trách ta, chỉ trách bản thân ngươi cứ thích xen vào chuyện của người khác. Ngươi tự kết liễu hay muốn ta động thru?
Khẩu khí càn rỡ tới tột đỉnh, Dương Khai nhếch mép cười, nói:
- Muốn mạng của ta thì dùng bản lãnh của ngươi tới mà lấy.
Vừa nói hắn vừa âm thầm vận chuyển Chân Dương quyết.
Khi vừa vận chuyển Chân Dương quyết, Dương Khai cảm nhận được từ ngực có một cỗ khí tức nóng bức từ huyệt vị chảy vào, trong cỗ khí nóng này ẩn chứa Dương khí khổng lồ, đốt khiến kinh mạch Dương Khai đau đơn, chỗ ngực toát ra một cỗ khói xanh, da thịt dường như cũng bị nướng chín.
Dương Khai kinh hãi, chưa kịp phản ứng thì kinh mạch đã thích ứng đau đớn, một cỗ Dương khí khổng lồ vẫn tiếp tục chảy vào.
Cơ hồ là chỉ trong nháy mắt, trong kinh mạch tràn ngập Dương nguyên khí, phồng lớn lên.
Tích tách… động tĩnh đến từ sâu trong tâm linh, trong đan điền xuất hiện thêm một giọt Dương dịch.
Lại một chút sau, một tiếng tí tách nhẹ nhàng vang lên.
Chỉ trong thời gian ba tức, hai giọt Dương dịch thành hình, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, một giọt Dương dịch đột nhiên biến mất không thấy.
Tới giờ khắc này, cỗ Dương khí hung mãnh kia mới dừng lại.
Dương Viêm thạch! Dương Khai đột nhiên phục hồi tinh thần, từ trong ngực lấy ra khỏa Dương Viêm thạch dùng một lọ Tiểu Hồi Nguyên đan đổi lấy, nhưng vốn ban đầu tràn ngập Dương khí giờ đã không còn? Bên trong không còn chút năng lượng, trong thời gian ngắn đều bị hắn hấp thu.
Mà kết quả chính là hai giọt Dương dịch kia! Chỉ có điều một giọt trong đó chẳng biết đi đâu, nhưng dù vậy cộng thêm một giọt có sẵn, hiện giờ trong đna điền vẫn còn thừa hai giọt.
Tốc độ hấp thu này… quá nhanh rồi? Chẳng khác nào là nhồi cho vịt ăn, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.
Biến hóa của Dương Khai cũng lọt vào trong mắt Thành Thiếu Phong và Nộ Đào, bọn họ không rõ tình huống ra sao, nhưng Nộ Đào kinh nghiệm phong phú, lập tức vung tay lên:
- Thành sư đệ, theo ta tiến lên, chậm sợ sinh biến.
- Được.
Thành Thiếu Phong ước gì Dương Khai chết càng sớm càng tốt, không chút chần chờ, cầm trường kiếm xông lên, thần sắc hung ác.
Hai người một trái một phải, tấn như tật phong, chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt Dương Khai.
Dù sao thực lực Nộ Đào cũng cao hơn, cho nên động tác của hắn nhanh hơn, nguyên khí trên tay chấn động, đánh tới mặt Dương Khai.
Khai Nguyên cảnh tầng năm trong cơ thể đã tụ tập không ít nguyên khí, cho nên lực chiến đấu không thể khinh thường.
Nộ Đào tấn công có tiếng gió rít gào, hiển nhiên là sử dụng vũ kỹ.
Dương Khai cũng không né tránh, một quyền đón đỡ.
Bịch một tiếng, cổ tay Dương Khai truyền tới tiếng xương vang, nắm tay như bị vô số lưỡi dao cắt vào, trong nháy mắt chi chít vết thương, thân thể không tự chủ được lui lại vài bước.
Nộ Đào hú lên quái dị, cảm giác nắm đấm của mình như đánh lên cục than hồng, da thịt nóng bỏng hô lớn:
- Nguyên khí thật nóng!
Lấy thực lực Khai Nguyên cảnh tầng năm nhưng không thể ngăn cản nguyên khí của một võ giả Nguyên Khí cảnh, điều này có phần quỷ dị.
Hai người giao thủ một phen, đều tự lui lại.
Thành Thiếu Phong cầm bảo kiếm xông tới, mang theo lửa giận báo thù, đâm về phía Dương Khai, muốn chém chết đối phương.
Chịu một quyền của Nộ Đào, máu tươi toàn thân sôi trào, xương cốt truyền ra một cỗ ấm áp, ngay sau đó toàn thân Dương Khai cảm thấy như khí lực không dùng hết, con ngươi từ từ chuyển sang màu đỏ tươi, dữ tợn điên cuồng.
Đối mặt với một kiếm của Thành Thiếu Phong, Dương Khai một tay chụp tới.
Thành Thiếu Phong cười lạnh:
- Lần trước đã ăn thiệt thòi, ngươi cho rằng bản thiếu gia sẽ phạm sai lầm lần nữa sao?
Đang khi nói chuyện, kiếm thế thay đổi, từ đâm sang chém, muốn chặt đứt ngón tay Dương Khai. Phản ứng của Dương Khai cũng không chậm, phát hiện đối phương thay đổi kiếm chiêu, ngón tay từ trảo hóa cầm.
Phốc một tiếng, trường kiếm đánh trúng ngón tay Dương Khai, trên mặt Thành Thiếu Phong hiện vẻ vui mừng, Hồ Mị Nhi bụm miệng, lộ vẻ không đành lòng, nhưng nghĩ tới thái độ của Dương Khai, Hồ Mị Nhi lại cảm thấy hắn nên bị nghìn đao chém chết.
- Sao có thể?