Thẳng đến lúc này, đông đảo cường giả mới biết được sự đặc sắc của hoàn vũ rộng lớn mênh mông kia, mới biết được Đại Đế chỉ là một cách xưng hô đặc thù, cũng không phải là đẳng cấp Võ Đạo, hơn nữa ở trên Đại Đế còn có Khai Thiên cảnh có thể khai thiên tích địa, tự thành càn khôn trong cơ thể.
Càn Khôn thế giới giống như Tinh Giới, có thể nói là đếm không hết trong cả vũ trụ này, ngay cả đại vực cũng có hơn ngàn, trong từng đại vực kia đều có tàng long ngọa hổ, ba mươi sáu Động Thiên cùng bảy mươi hai Phúc Địa chính là một nhóm thế lực đứng đầu nhất, nhị đẳng thế lực, tam đẳng thế lực ở dưới nó thì có thể nói là nhiều vô số kể. . .
Trong hoàn vũ mênh mông vô ngần này, Tinh Giới chỉ là một giọt nước trong biển cả.
Dương Khai rời đi trong hơn mười năm này, mặc dù đạt được sự
trưởng thành to lớn, nhưng cũng vẫn chỉ mới tập tễnh tiến lên trên con đường Khai Thiên, khoảng cách đến việc tấn thăng vẫn còn xa xôi.
Một trận đại yến này kéo dài một ngày một đêm, Dương Khai cu ̃ng kể chuyện hết một ngày một đêm, đông đảo cường giả đều chấn kinh trong lòng, tâm cảnh thật lâu không thể bình phục lại được.
Tại thời điểm rời đi, thần sắc của mọi người đều có vẻ hoảng hốt. Chư vị Đại Đế lưu lại.
Trong mô ̣t gian mật thất, các vị Đại Đế tề tụ một chỗ, ngoài ra còn có Thanh Vũ Trúc, Thiên Diễn, hai đại trưởng lão của Long tộc, bốn người sau mặc dù không phải là Đại Đế Tinh Giới, nhưng đều có nội tình Đại Đế nên cũng có tư cách tham dự cuộc họp này.
Hoa Thanh Ti dẫn người dâng lên trà thơm, sau đó cung kính lui ra.
Nói chuyện phiếm vài câu, Dương Khai đi vào chính đề, ngưng trọng hỏi: “Thương thế của chư vị vì sao chẳng những không thể khôi phục, mà trái lại còn có dấu hiệu chuyển biến xấu như vậy?"
Đây cũng là điểm làm hắn nghi hoặc nhất, các Đại Đế thực lực không tầm thường, những năm gần đây đều đang bế quan chữa thương, dù sao cũng nên có chỗ chuyển biến tốt đẹp mới đúng, cho dù có một hai người áp chế thương thế không nổi thì cũng không
đến mức tất cả các Đại Đế đều như thế.
Đám người liếc nhau, Đoạn Hồng Trần cười khổ nói: "Ngươi trở thành Đại Đế không bao lâu, sau khi được thiên địa tán thành thì lại rời khỏi Tinh Giới, vì vậy ngươi có chỗ không biết."
Dương Khai quay đầu nhìn lại.
Đoạn Hồng Trần thở dài nói: "Chúng ta nhận được sự tán thành của thiên địa ý chí, trở thành Tinh Giới Đại Đế, tất nhiên có thể phát huy ra được thực lực viễn siêu Đế Tôn, nhưng cũng có nhục cùng nhục, có vinh cùng vinh với thiên địa này. Từ sau lần đại chiến lần trước, chúng ta trọng thương, pháp tắc Tinh Giới sụp đổ, thiên địa rách nát, giới vực bất ổn, lúc đó thậm chí còn có dấu hiệu sụp đổ."
Mạc Hoàng nói tiếp: "Nếu như thiên địa này chuyển biến tốt đẹp, chúng ta tất nhiên có thể mượn nhờ lực lượng thiên địa để an dưỡng bản thân, thế nhưng lực lượng thiên địa đã sắp sửa khô kiệt, nào có ai dám tùy ý tát ao bắt cá? Những năm này bế quan, đều chỉ là đang đau khổ áp chế thương thế mà thôi."
Chiến Vô Ngân cũng nói: "Nếu như là người bình thường thì có thể mượn nhờ một ít linh đan diệu dược để từ từ khôi phục lại, thế nhưng chúng ta thì không giống vậy. Thế giới này không có cải biến, chúng ta những người này liền vĩnh viễn không có hi vọng khỏi hẳn,
trừ phi giống như ngươi, nhảy ra khỏi sự trói buộc của thế giới này, đi đến thế giới bên ngoài càn khôn kia."
Dương Khai giật mình.
Đúng như Đoạn Hồng Trần nói, chư vị Đại Đế đều được thiên địa ý chí tán thành, cho nên cũng có nhục cùng nhục, có vinh cùng vinh với thiên địa này, tình huống của Tinh Giới chuyển biến xấu, tình trạng của bọn họ cũng không thể lạc quan.
Sức khôi phục của bản thân Dương Khai cực kỳ cường hãn, lại có Bất Lão Thụ tinh hoa ngưng tụ lực lượng hành Mộc, vì vậy không có tai hoạ ngầm trên phương diện này, nhưng những người khác thì lại không may mắn như vậy.
"Cho nên cuối cùng vẫn giải quyết vấn đề của Tinh Giới trước." Sở Thiên Cơ nhìn qua Dương Khai: "Hư Không, ngươi đã trở về, vậy là ngươi đã tìm được biện pháp giải quyết rồi sao?"
Ánh mắt của mọi người bỗng sáng rực lên, tất cả đều biểu lộ một sự hi vọng tha thiết.
Dương Khai gật đầu nói: "Có một ít manh mối, có điều được hay không được thì ta cũng không dám cam đoan."
Sợi rễ của Thế Giới Thụ rốt cuộc có hữu dụng hay không thì còn phải dùng qua mới biết được, nếu như không được thì cũng chỉ có
thể đại di cư.
"Bất kể thành bại, dù sao cũng phải thử một lần."
Dương Khai đứng lên nói: "Việc này không nên chậm trễ, ta chuẩn bị động thủ, kính xin chư vị rửa mắt mà đợi."
Thần sắc của tất cả mọi người đều chấn động một trận.
Dương Khai nhắm mắt cảm giác một lát, thân hình lắc lư, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, khi hắn một lần nữa xuất hiện thì đã đứng trên một ngọn núi cao.
Ngọn núi cao này không biết cách Lăng Tiêu cung bao nhiêu vạn dặm, chính là địa phương giao nhau của tứ vực Tinh Giới, núi cao bách nhận, núi hoang vô danh, không thấy bất kỳ màu xanh nào, chỉ có sỏi đá và mỏm đá hôi bại.
Tâm thần tập trung tiến vào trong Tiểu Huyền Giới, Dương Khai cẩn thận từng li từng tí lấy sợi rễ của Thế Giới Thụ từ trong kia ra.
Tiểu Huyền Giới hơi chấn động một chút.
Lúc trước tại thời điểm đạt được sợi rễ của Thế Giới Thụ này, Dương Khai đã tiện tay ném nó vào trong Tiểu Huyền Giới, ai ngờ sau đó khi dò xét lại, sợi rễ này đã cắm rễ vào trong Tiểu Huyền Giới, biến thành một mầm cây nhỏ, điên cuồng thôn phệ linh khí trong Tiểu Huyền Giới, cấp tốc trưởng thành. Hơn nữa thuận theo quá trình nó
trưởng thành, pháp tắc của Tiểu Huyền Giới cũng cấp tốc hoàn thiện, thiên địa vững chắc.
Nếu không phải lúc ấy hắn phát hiện điểm này, vậy thì hắn cũng sẽ không liên hệ sợi rễ này với những gì A Đại chỉ dẫn trước đó. Cũng chính nhờ phát hiện ra điểm này, Dương Khai mới có thể nhận ra đồ vật mấu chốt này.
Vì đã có dự định sử dụng Thế Giới Thụ để tu bổ Tinh Giới nên Dương Khai đương nhiên sẽ không tùy ý để nó phát triển trong Tiểu Huyền Giới, lúc này hắn đã phong tỏa toàn bộ linh khí của Tiểu Huyền Giới, tránh để nó tiếp tục thôn phệ linh khi và phát triển.
Tại thời điểm lấy sợi rễ này ra, nó vẫn chỉ là một mầm cây nhỏ.
Dương Khai cẩn thận từng li từng tí tại đào ra một cái hố ở trước mặt, sau đó đem mầm cây nhỏ này trồng xuống, lại dùng đất cát bao trùm lại, ngẫm nghĩ một hồi, hắn lại tiện tay bắn ra một luồng thanh lưu vào rễ cây.
Dương Khai thấp thỏm bất an trong lòng, nhìn qua mầm cây nho nhỏ trước mắt, lẳng lặng chờ đợi.
Tinh Giới sống hay chết đều phải dựa vào giờ phút này! Dương Khai mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng thì âm thầm khẩn trương không thôi.
Không hề có động tĩnh gì!
Mầm cây nhỏ phấp phới theo gió, phiến lá xanh biếc, nhưng động tĩnh như trong tưởng tượng lại không hề xuất hiện.
Dương Khai kinh nghi bất định trong lòng, đây là có chuyện gì? Lúc trước khi ném sợi rễ kia vào trong Tiểu Huyền Giới thì hắn thậm chí không cần làm gì, nó cũng tự cắm rễ xuống đất sau đó khai chi tán diệp, hiện tại mình dụng tâm vun trồng, nó lại không hề có động tĩnh gì là sao?
Khi vẫn còn đang nghĩ như vậy, hắn lại bất chợt nghe thấy một trận sàn sạt lên nhỏ xíu vang lên, không đợi Dương Khai kịp điều tra ra nguyên do, tiếng xào xạc kia bỗng nhiên biến thành những tiếng ầm ầm, cả tòa núi nhỏ đều lay động, cùng lúc đó, mầm cây nhỏ kia chợt phát ra hấp lực liên miên bất tuyệt, vô cùng khủng bố, điên cuồng thôn phệ linh khí ở bốn phía.
Dương Khai đại hỉ, vội vàng dò xét.
Chỉ thấy bên dưới mặt đất, sợi rễ của mầm cây nhỏ điên cuồng kéo dài, đâm vào sâu trong lòng đất rồi khuếch trương ra, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nó đã khuếch trương ra hơn mười mấy mẫu, sau đó tiếp tục khuếch trương ra phía ngoài với tốc độ còn nhanh hơn.
Cả tòa núi hoang liên miên chập trùng, từng sợi rễ bại lộ ra bên
ngoài, đất đá vỡ nát khắp nơi.
Mầm cây nhỏ còn liên tục cao lên, trưởng thành với tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy được.
Dương Khai không ngừng lùi lại.
Trước sau chỉ mới nửa canh giờ, một mầm cây nhỏ cao bằng một người liền biến thành một gốc đại thụ che trời cao hơn 30 trượng, tán cây kia rậm rạp giống như một cái ô lớn bao phủ hết toàn bộ ngọn núi.
Quá trình trưởng thành của nó vẫn còn chưa đình chỉ, sâu dưới lòng đất, sợi rễ của Thế Giới Thụ không ngừng kéo dài, phần thân của Thế Giới Thụ cũng không thể nào ức chế mà biến lớn hơn.
Dương Khai tận mắt nhìn thấy một khe hở không gian cách ngọn núi hoang này chừng trăm dặm, thuận theo quá trình trưởng thành của Thế Giới Thụ, nó cũng dần dần biến mất đi.
Hơn nữa trong phạm vi bao trùm của sợi rễ Thế Giới Thụ, Thiên Địa pháp tắc đã phá toái bắt đầu ngưng đọng lại, chẳng những khôi phục như lúc ban đầu mà thậm chí còn đề cao hơn một bước!
Xong rồi!
Mặc dù lúc đầu khi đạt được sợi rễ Thế Giới Thụ này thì Dương Khai cũng đã từng có phỏng đoán, hắn cảm thấy thứ này sẽ co ́tác du ̣ng
lớn đối với Tinh Giới, nhưng cho tới thời khắc này thì hắn mới có thể thật sự xác định được.
Có Thế Giới Thụ này ở đây, Tinh Giới sẽ không cần phải gian nan khổ cực nữa.
Đương nhiên, cái này cũng không phải là Thế Giới Thụ thật sự, mà chỉ là một sợi rễ của Thế Giới Thụ diễn hóa mà thành, nghiêm chỉnh mà nói, đây chỉ là phân thân của Thế Giới Thụ, Tam Thiên Thế Giới Thụ chân chính vẫn còn ở trong Vô Lão Chi Địa.
Không biết sau khi phân thân Thế Giới Thụ này trưởng thành, liệu nó có thể kết xuất Tam Thiên Thế Giới Quả hay không a! Tâm tình của Dương Khai bỗng trở nên kích động, nếu có thể kết xuất Tam Thiên Thế Giới Quả thì đúng là cực kỳ khủng khiếp.
Khi phân thân của Thế Giới Thụ lại cao thêm 10 trượng thì nó rõ ràng mọc chậm lại, Dương Khai tinh tế điều tra, phát hiện cũng không phải do nó đã đến cực hạn, mà là do năng lượng cung ứng không đủ.
Nó muốn trưởng thành thì cần phải thôn phệ một lượng thiên địa linh khí cực kì khủng bố, thiên địa linh khí trong phạm vi đường kính mấy chục vạn dặm gần như đều bị nó giành lấy, mặc dù linh khí ở địa phương khác sẽ chủ động chảy qua để tiến hành bổ sung, nhưng
dù sao cũng cần một chút thời gian.
Sau khi nghi ̃rõ ra ̀ng điểm này, Dương Khai liền lấy từng bó lớn nguyên tinh từ trong không gian giới chỉ của mình ra, sau đó điên cuồng vẩy ra, những nguyên tinh kia còn chưa rơi xuống đất thì đã nhao nhao bạo nổ, biến thành linh khí tinh thuần.
Tốc độ trưởng thành của Thế Giới Thụ lại gia tốc một lần nữa.
Hiện tại nguyên tinh thứ này đã không còn nhiều tác dụng đối với việc tu luyện của hắn, số còn lại trên tay vừa vặn dùng ở nơi này.
Cái này vẫn chưa xong, Dương Khai phun trào thần niệm, lan truyền tin tức tới các phương.
Một lát sau, Dương Khai đưa tay khuấy động phía trước một chút, hư không gợn sóng lay động một trận, một vòng xoáy hiện ra, Mạc Hoàng từ trong đó đi ra, ngẩng đầu một cái thì liền nhìn thấy một
gốc đại thụ trăm trượng sừng sững trước mắt, không khỏi giật mình nói: "Đây chính là Thế Giới Thụ?"
Tại thời điểm Dương Khai truyền tin tức cho các phương thì cũng nói rõ cho bọn hắn biết tình huống bên này và nhu cầu của Thế Giới Thụ, Mạc Hoàng tất nhiên là cũng có biết chút chút.
"Nghiêm chỉnh mà nói, đây là phân thân của Thế Giới Thụ." Dương Khai miệng nói, nhưng hai tay vẫn không ngừng vung vẩy nguyên
tinh ra ngoài.
Mạc Hoàng tỏ vẻ vui mừng: "Thứ này quả nhiên hữu dụng, pháp tắc nơi này hoàn toàn khác với những địa phương khác của Tinh Giới, đúng là ngưng thực hơn nhiều."
Nói xong, hắn cũng lấy ra đại lượng nguyên tinh từ trong không gian giới chỉ rồi ném ra ngoài.
Một khắc sau, Sở Thiên Cơ cũng từ trong vòng xoáy kia đi ra, hắn không nói một lời, tung nguyên tinh trong tay mình ra, tiếp đó chính là Chiến Vô Ngân, Hoa Linh Lung, Hào Quân…
Các chư vị Đại Đế đều có cất giữ một lượng lớn nguyên tinh, ngày thường cũng không dùng được, lúc này sử dụng cũng không cảm thấy đáng tiếc.
Chư vị Đại Đế đồng loạt ra tay là tràng diện hùng vĩ đến cỡ nào, đại lượng nguyên tinh biến thành thiên địa linh khí, phân thân Thế Giới Thụ cũng không cự tuyệt. Nó phảng phất giống như một cái động không đáy, có bao nhiêu liền thôn phệ bấy nhiêu.
Ở sau lưng bọn hắn, Hoa Thanh Ti cũng mang theo hàng tồn của Lăng Tiêu cung chạy tới, ngoài ra còn có Ôn Tử Sam cùng thủ lĩnh của các đại thế lực ở bốn vực. Sau khi nhận được mệnh lệnh của Hư Không, nào có ai dám tàng tư, bọn hắn đều nhao nhao cống hiến một phần lực lượng của riếng mình.
Nơi vốn là một dãy núi hoang không người ở, chợt biến thành một mảnh đất phi thường náo nhiệt.
Thế Giới Thụ không ngừng trưởng thành! Sợi rễ kia kéo dài dưới đất, không ngừng ra lan tràn tứ phía, gần như muốn bao phủ toàn bộ Tinh Giới, những nơi mà sợi rễ lan tới, Thiên Địa pháp tắc phá toái cấp tốc khôi phục như lúc ban đầu, tử khí nồng đậm bao phủ Tinh Giới trong một khoảng thời gian dài rốt cuộc tan thành mây khói tại thời khắc này.