Vật như vậy không có khả năng vô duyên vô cớ để ở nơi này, hiển nhiên là có người cố ý lưu lại.
Lão già Khí Hải giống như có điều suy nghĩ, sau đó bỗng nhiên nhịn không được mà cười phá lên: "Thì ra người kia cũng không phải là ma đầu gì đó, hắn chỉ là đang hù ta!"
Chiếc nhẫn kia rõ ràng là do Dương Khai lưu lại để bồi thường cho thế giới này, nếu như hắn thật sự là một tên ma đầu tội ác tày trời thì chỉ cần phủi mông rời đi là được, cần gì quan tâm đến núi thây biển máu, chú oán ngập trời do mình để lại chứ.
Lão già Khí Hải thân là Đại Đế của thế giới này, tất nhiên không phải là đồ đần, chỉ cần trầm tư một chút thì liền đoán ra chân tướng.
Có điều việc này can hệ trọng đại, dù sao cũng phải báo cho thượng tông mới được. Chín vị Đại Đế trước tiên phân chia mấy vạn mai Khai Thiên Đan kia, sau đó lại thoáng thương nghị một trận, để cho
lão già Khí Hải và một vị nữ Đại Đế khác xuất phát tiến về Kính Hoa Thủy Nguyệt, bẩm báo tao ngộ lần này của Thiên Niệm giới.
Tại thời điểm lão già Khí Hải cùng vị nữ Đại Đế kia xuất phát, ở một nơi nào đó trong hư không, Hắc Hà Thiên Quân sắc mặt xám xịt, khí tức uể oải, trên người có nhiều vết kiếm, ma ́u tươi chảy đầm đìa, lông mày không ngừng nhảy lên, toàn thân cứng đờ đứng tại chỗ.
Ở trước mặt hắn cách đó không xa, Lô Tuyết lặng yên nhìn qua hắn, cũng không thừa cơ thống hạ sát thủ.
Hắc Hà trong lòng biết mình đến thời khắc này đã thật sự là dầu hết đèn tắt, nếu như nữ tử trước mặt mình thật sự muốn lấy tính mạng của mình thì mình nhất định không có sức phản kháng.
Có điều mặc dù địch nhân không động thủ, nhưng lại có một đạo khí cơ gắt gao khóa chặt hắn, Hắc Hà tin tưởng, chỉ cần bản thân có một chút cử động dị thường thì chắc chắn sẽ đưa tới một trận đả kích giống như cuồng phong bạo vũ, đến lúc đó hắn tuyệt đối sẽ ngăn cản không nổi, cho nên hắn căn bản là không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tại sao có thể như vậy?
Hắc Hà trăm mối vẫn không có cách giải!
Trước đó tại Thiên Niệm giới kia, mình liều chết bộc phát, đúng ra
đã đánh cho nữ tử này trọng thương mới đúng. Nàng ta hẳn là không còn bao nhiêu lực lượng, nhưng sự thật thì lại không phải như vậy.
Trạng thái của nữ tử này chẳng những không hỏng bét như dự liệu của hắn mà trái lại, nàng ta còn đang nhanh chóng khôi phục. Hắc Hà không biết nàng ta rốt cuộc đã phục dụng linh đan diệu dược gì
hay đã thi triển bí thuật có di chứng to lớn gì, điều duy nhất hắn biết chính là trong trận chiến này, bản thân mặc dù đã dốc hết toàn lực nhưng vẫn thất bại thảm hại như cũ!
Thua a!
Trong khi hai người này đang giằng co, Dương Khai và Quách Tử Ngôn rốt cuộc đuổi tới, khi nhìn thấy tình cảnh này, Dương Khai không hề có cảm giác ngoài ý muốn.
Hắc Hà vốn đã là nỏ mạnh hết đà, Lô Tuyết phục dụng một hạt thánh dược bồ đào, truy sát tới, làm sao Hắc Hà có thể ngăn cản được? Nếu không phải do Dương Khai nhắn nhủ trước đó thì e rằng vào giờ phút này, Hắc Hà đã là một bộ thi thể rồi.
Nhìn thấy Dương Khai, khuôn mặt Hắc Hà hiện lên vẻ phức tạp. Trong Càn Khôn điện, sau khi cảm giác được khí tức của cấm chế mà mình đã từng gieo xuống, hắn liền một mực trù tính để báo thù cho hậu bối của mình. Cũng không phải vì hắn coi trọng tên hậu bối
kia, năm đó gieo xuống cấm chế cũng chỉ là thuận tay mà làm, có điều hậu bối của Hắc Hà hắn bị người ta giết, nếu không mang về một điểm thuyết pháp thì hắn nào còn mặt mũi gì nữa?
Đội hình của đám người Dương Khai cũng không khiến hắn phải dè chừng, hắn tin tưởng bằng vào bản lãnh của mình cũng đủ để giải quyết ba người này.
Nhưng ai ngờ một ý nghĩ sai lầm, đúng là một cước bước vào trong Quỷ Môn quan!
Cố nặn ra vẻ tươi cười, Hắc Hà cúi đầu với Dương Khai, nói: "Tiểu huynh đệ, oan gia nên giải không nên kết, mỗ nguyện đánh đổi một số thứ, dừng tay giảng hòa vời ngươi, đồng thời thề độc, ngày sau tuyệt đối sẽ không dây dưa với ngươi nữa."
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Hắc Hà cũng không muốn ăn nói khép nép như vậy, nhưng vì tính mạng của mình thì hắn cũng chỉ có thể vứt bỏ mặt mũi.
Thấy hắn tỏ thái độ như vậy, Dương Khai hài lòng gật đầu. Nếu như Hắc Hà thà chết chứ không chịu khuất phục thì sẽ có hơi phiền phức, hắn lần này cũng coi như bỏ ra khá nhiều, dù sao cũng phải thu hồi đủ chi phí mới được.
"Đại giới? Đại giới gì?" Dương Khai từ tốn nhìn qua hắn.
Hắc Hà nghe thấy vậy thì tảng đá lớn trong lòng liền hạ xuống, hắn đúng là sợ Dương Khai sẽ hạ lệnh thống hạ sát thủ, nếu thế thì hắn thật sự sẽ không còn đường sống. Chỉ cần Dương Khai nguyện ý đàm luận, vậy thì đó chính là một chuyện tốt.
Mặc dù thịt đau nhưng hắn vẫn tranh thủ thời gian lấy ra một vật từ trong Tiểu Càn Khôn thế giới, sau đó nâng lên trong lòng bàn tay của mình: "Tiểu huynh đệ nhìn xem vật này như thế nào?"
Vật kia phát ra kim quang vàng rực, phun trào lực lượng kim loại nồng đậm, rõ ràng là một phần tài nguyên ngũ phẩm!
Có điều Dương Khai chỉ nhìn lướt qua một cái thì liền mất hào hứng, xùy xùy nói: "Rác rưởi!"
"Rác rưởi?" Hắc Hà nhíu mày lại. Đây là một phần tài nguyên ngũ phẩm, ít nhất có giá 1,5 triệu Khai Thiên Đan trên thị trường, hắn cũng thật vất vả mới đoạt được vào tay, sao có thể là rác rưởi được?
Gia hỏa này muốn lên giá a! Hắc Hà âm thầm cắn răng, lại lấy ra từng phần tài nguyên, gần như móc sạch nội tình của mình ra.
Có điều những vật này đều chỉ được Dương Khai đánh giá bằng hai chữ.
Rác rưởi! Rác rưởi!
Hắc Hà lông mày cuồng loạn, hắn đã đem ra tất cả vật phẩm quý giá
của mình nhưng vẫn không thể nào đả động được Dương Khai, đây là muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Cố nén nộ khí trong lòng, Hắc Hà nói: "Tiểu huynh đệ muốn thế nào? Xin nói rõ ra đi."
Dương Khai nhếch miệng lên, dò xét hắn từ trên xuống dưới, mở miệng nói: "Ta chỉ có một yêu cầu, nếu như ngươi đáp ứng ta thì sẽ tha cho ngươi không chết, còn nếu như ngươi dám nói nửa chữ không, vậy thì ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi!"
Hắc Hà hơi biến sắc, chắp tay nói: "Mời nói, nếu như Hắc mỗ đủ khả năng thì nhất định sẽ không chối từ!"
Dương Khai lập tức đầy nhiệt tình đứng lên, khoát tay tế ra một cuốn sách da thú phong cách cổ xưa, lật ra một tờ nói: "Đơn giản, lưu lại tên và khí tức của ngươi ở trên đây là được!"
"Đây là. . ." Hắc Hà tinh mắt, thấy được ba chữ to trên trang bìa, kinh dị nói: "Trung Nghĩa Phổ? Ngươi vậy mà lại có Trung Nghĩa Phổ!"
Đây chính là món đồ đại danh đỉnh đỉnh của Trung Nghĩa Ma, sao lại rơi vào tay tiểu tử này? Không phải Trung Nghĩa Phổ đã sớm hủy diệt theo sự vẫn lạc của Trung Nghĩa Ma rồi sao? Kẻ này có liên quan gì tới Trung Nghĩa Ma?
"Ồ?" Dương Khai mỉm cười nhìn qua hắn: "Ngươi biết Trung Nghĩa Phổ a? Vậy thì dễ làm rồi."
"Ngươi muốn nô dịch Hắc mỗ?" Hắc Hà giận tím mặt, hắn vì sinh tồn, nguyện ý đánh đổi một số thứ, nhưng không có nghĩa là hắn nguyện ý bị người ta nô dịch. Hắn đường đường là một tên Khai Thiên ngũ phẩm, sao có thể đồng ý đầu nhập dưới trướng một tên Đế Tôn cảnh, mặc cho đối phương hò hét với mình được cơ chứ?
Sắc mặt Dương Khai chợt trầm xuống, sát cơ tùy ý phát ra: "Thế nào? Không nguyện ý? Không nguyện ý thì xin mời ngươi đi chết nhé."
Tranh. . . trường kiếm của Lô Tuyết chấn động, tiếng kiếm minh réo rắt vang lên.
Hắc Hà giật mình, vầng trán chảy ra mồ hôi lạnh, vội vàng giơ tay lên nói: "Chờ một chút..."
"Không có thời gian để chờ ngươi, cho ngươi mười giây cân nhắc, sống hay chết hãy tự mình lựa chọn đi!" Dương Khai hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu ra hiệu với Lô Tuyết.
Lô Tuyết tiến lên một bước, thế giới vĩ lực tỏa ra, trường kiếm chỉ thẳng về phía Hắc Hà.
Hắc Hà mồ hôi rơi như mưa, nội tâm giãy dụa vạn phần! Hắn là một vị Khai Thiên ngũ phẩm, ngày thường cao cao tại thượng, tất nhiên không muốn bị người ta nô dịch, nhưng hiện tại tính mạng bị người
ta nắm, dù muốn cự tuyệt thì cũng không có tiền vốn.
Cảm nhận được sát cơ lạnh lẽo của Lô Tuyết, hắn ý thức được rằng Dương Khai cũng không phải đang nói giỡn, nếu như hắn cự tuyệt, vậy thì bản thân nhất định sẽ kết thúc một cách bi kịch ở đây.
Còn nếu như đáp ứng, vậy thì mặt mũi của mình để đâu?
Mười giây trôi qua rất nhanh, Dương Khai sắc mặt lạnh lẽo: "Ngu xuẩn mất khôn, giết!"
Lô Tuyết liền muốn xuất thủ.
Hắc Hà cúi đầu nói: "Ta đồng ý, kính xin tiểu huynh đệ thủ hạ lưu tình."
Hắn vốn cũng không phải là hạng người cương liệt, nếu không phải như vậy thì trước đó hắn cũng sẽ không chịu thua nhanh như vậy. Hiện tại vì sinh tồn, lưu lại tính danh và khí tức trên Trung Nghĩa Phổ cũng không phải là không thể được tiếp nhận được, cùng lắm thì về sau lại nghĩ biện pháp để thoát khỏi sự kiềm chế này thôi.
Dương Khai cười hắc hắc: "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!"
Ngay sau đó, hắn liền để cho Hắc Hà lưu lại tên và khí tức của mình trên Trung Nghĩa Phổ. Trong toàn bộ quá trình này, Lô Tuyết đề phòng cao độ, khí cơ một mực khóa chặt lấy Hắc Hà, nếu như hắn có bất kỳ ý đồ làm loạn nào thì chă ́c chắn sẽ bị Lô Tuyết đánh chết.
Rất nhanh sau đó, trên trang thứ hai của Trung Nghĩa Phổ liền xuất hiện hai chữ Hắc Hà thật to, Dương Khai cũng rõ ràng cảm giác được giữa Trung Nghĩa Phổ và Hắc Hà có thêm một mối liên hệ.
Trung Nghĩa Phổ là một kiện kỳ vật, không cần luyện hóa mà vẫn có thể phát huy ra công hiệu, do da lông và huyết nhục của Giải Trĩ luyện chế mà thành. Giải Trĩ cũng là một trong những Thánh Linh, trời sinh có thê ̉phân biệt đúng sai, nhận biết trung gian, Trung Nghĩa Phổ lấy thân thể của nó luyện chế mà thành nên liền có công hiệu này.
Đồ chơi này dùng rất tốt, nhưng cũng có chỗ tai hại.
Dương Khai không có cách nào luyện hóa nó, đồng nghĩa với việc không có biện pháp triệt để khống chế được Trung Nghĩa Phổ. Nói một cách khác, ai cầm Trung Nghĩa Phổ thì người đó sẽ có thể khống chế sinh tử của người trên phổ.
Trên Trung Nghĩa Phổ vốn chỉ có tục danh của một người là Trần Thiên Phì, hiện tại trang thứ hai lại có thêm một người là Hắc Hà, trong khi Trung Nghĩa Phổ này có cả thảy chín trang! Nói một cách khác, Trung Nghĩa Phổ chỉ có thể nô dịch được chín người.
Dùng một danh ngạch bên trong để đổi lấy một tên Khai Thiên ngũ phẩm làm tay chân, cuộc mua bán này cực kỳ có lời.
Có điều Dương Khai đầu tư cũng lớn, giá trị của hai viên Thế Giới Quả vốn không phải tầm thường, vì có thể làm cho Lô Tuyết đủ sức đánh một trận với Hắc Hà, hắn đã không tiếc phung phí một viên Thế Giới Quả trung phẩm, ngay cả Quách Tử Ngôn cũng được cho một viên Thế Giới Quả hạ phẩm để tấn thăng Khai Thiên tam phẩm.
Trên tay Dương Khai chỉ có tổng cộng ba viên trung phẩm! Lúc trước lưu lại cho Nguyệt Hà một viên, dùng trên người Lô Tuyết một viên, hiện tại chỉ còn lại một viên cuối cùng.
Hắc Hà cũng là một nhân vật, sau khi lưu lại tính danh trên Trung Nghĩa Phổ, hắn cũng biết mình đã vô lực phản kháng, cho nên tâm tính chuyển biến cũng rất nhanh, còn chủ động muốn đưa những vật kia mình lấy ra trước đó cho Dương Khai để bày tỏ sự bồi tội của mình.
Dương Khai cũng không chối từ, vui mừng hớn hở nhận lấy, mặc dù những vật này trong mắt hắn cũng không là gì, nhưng Hư Không Địa hiện tại vì Cửu Trọng Thiên đại trận, có thể nói là đã hao tổn tiền của to lớn, lúc này có thể bổ sung một chút thì cũng tốt.
Lô Tuyết một lần nữa tế ra phong xa bí bảo, một nhóm bốn người tiến vào trong đó, Lô Tuyết đảm nhận khống chế, ba người còn lại tự mình chữa thương.
Thương thế của Hắc Hà rất nặng, ít nhất phải tịnh dưỡng nửa năm một năm thì mới có thể hoàn toàn khôi phục được, chủ yếu là do Lô Tuyết trước đó khi đánh nhau với hắn, căn bản là là không có cách nào lưu thủ, Mi Tâm Kiếm kia gần như chém chết hắn ngay tại chỗ.
Hiện tại cho dù có Lô Tuyết hỗ trợ xua tan kiếm ý thì việc khôi phục lại cũng là một chuyện phiền toái.
Dương Khai trực tiếp bắt Bồ Bách Hùng ra, lần này hắn cũng không hái bồ đào trên đầu của Bồ Bách Hùng, mà để cho Bồ Bách Hùng ngồi bên cạnh Hắc Hà, trợ giúp Hắc Hà chữa thương.
Bồ Bách Hùng là thánh dược chữa thương, bồ đào trên đầu là Thánh phẩm chữa thương, có điều cho dù không dùng bồ đào thì cơ thể hắn cũng thời thời khắc khắc tỏa ra sinh cơ bành trướng, rất có ích đối với việc khôi phục thương thế.
Hắc Hà thấy thế thì chỉ biết nhìn mà than thở, thế mới biết Dương Khai trước đây đánh giá những vật trên tay hắn là rác rưởi cũng không phải là không có nguyên do, so sánh với một gốc thánh dược như thế này, đồ vật trên tay của hắn quả thực có thể ném vào trong đống rác.