Thất Xảo Địa, trên tòa linh sơn nào đó, Dương Khai tìm chô ̃tô ́t, đưa thi thể Hứa Hoảng từ trong Tiểu Huyền Giới ra, sau đó an trí trong phần mộ đã đào xong.
Lúc trước sau khi Hứa Hoảng chết, Dương Khai thu thi thể hắnvào Tiểu Huyền Giới, bây giờ Thất Xảo Địa rơi vào tay hắn, an trí thi thể Hứa Hoảng nơi đây cũng coi là để hắn lá rụng về cội.
Dù sao Thất Xảo Địa này vốn là của Hứa Hoảng.
Với Hứa Hoảng cũng không giao tình gì nhiều, chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi, nhưng Dương Khai xác thực từ trên tay hắn được nhiều chỗ tốt, Lục Hợp Như Ý Đại chính là đồ của Hứa Hoảng, mà lại nếu không có hắn trước khi chết tặng đại trận ngọc giác, lần này cũng không thể nhẹ nhõm đoạt lại Thất Xảo Địa.
Dương Khai làm vậy cũng có thể nói là có ơn tất báo.
Đang chuẩn bị lấp lại phần mộ, bỗng nhiên một cỗ ba động thần hồn yếu ớt từ trong thi thể kia truyền ra.
Nguyệt Hà lập tức nghiêm mặt, hoành thân ngăn trước Dương Khai.
Hai người nhìn cẩn trọng, một thân ảnh hư vô mờ mịt từ trong thi thể kia bay ra, giống như gió thổi tức tán, thân ảnh kia đương nhiên là Hứa Hoảng.
"Tàn hồn!" Nguyệt Hà cau mày, nàng liếc mắt đã nhìn ra, từ trong thi thể này bay ra chính là một tàn hồn, cũng không có sát thương cùng uy hiếp gì, tùy tiện thủ đoạn nào đều có thể diệt sát tàn hồn này.
Chỉ là nàng không rõ ràng cho lắm, trong thi thể này làm sao còn lưu một đạo tàn hồn.
Dương Khai cũng nghĩ không thông, thi thể Hứa Hoảng được hắn mai táng trong Tiểu Huyền Giới rất nhiều năm, luôn không có dị thường gì, hôm nay lại có động tĩnh.
Nghĩ lại, đây có lẽ là cấm chế Hứa Hoảng khi còn sống bày.
Chỉ khi nào hắn thi thể trở về Thất Xảo Địa, cấm chế này mới có thể bị phát động, xuất hiện tàn hồn này.
Tàn hồn này làm được cái gì? Dương Khai tâm tư bách chuyển, lẳng lặng nhìn hắn.
Tàn hồn Hứa Hoảng phiêu phù giữa không trung, quay đầu nhìn bốn phía: "Trở về rồi a!"
Thở dài một tiếng, không hết cô đơn cùng chua xót.
Sau khi nói xong, vẫy tay, đại trận ngọc giác bị Nguyệt Hà giấu trong tay áo chợt bay ra ngoài, rơi vào trong tay tàn hồn kia, ngay sau đó, tàn hồn Hứa Hoảng lại ném trả lại.
Nguyệt Hà tiếp nhận, thần niệm quét qua, biểu lộ cổ quái nói: "Trong ngọc giác này có một tầng chướng ngại vừa bị tiêu trừ."
"Hẳn là thủ đoạn khi hắn còn sống." Dương Khai trả lời, đại trận ngọc giác vốn là của Hứa Hoảng, trước khi chết đưa tặng cho Dương Khai, lúc ấy Dương Khai hoài nghi Hứa Hoảng không có hảo tâm gì, bây giờ xem ra quả là thế.
Nếu hắn không mang thi thể về Thất Xảo Địa, có lẽ tầng chướng ngại cuối cùng trên đại trận ngọc giác này cũng không thể tiêu trừ, mặc dù nắm giữ đại trận ngọc giác này cũng không thể triệt để luyện hóa phòng hộ đại trận Thất Xảo Địa.
"Thời gian của ta không còn nhiều, đi theo ta!" Hứa Hoảng lại nói một tiếng, sau đó cấp tốc lướt tới phía trước.
Dương Khai cùng Nguyệt Hà liếc nhau, vội vàng đuổi theo, hai người cũng không hỏi cái gì, bởi vì tàn hồn này là chấp niệm Hứa Hoảng khi còn sống lưu lại, bản thân cũng không có bao nhiêu năng lực suy tư, chỉ là y theo một chút suy nghĩ Hứa Hoảng trước khi chết lưu lại
mà làm việc, mặc dù hỏi hắn cũng chưa chắc hỏi ra trò gì. Lát sau, đi đến trước một tòa đại điện.
Đại điện này ở trong Thổ Linh Địa, là trung tâm đại điện Thất Xảo Địa.
Toàn bộ Thất Xảo Địa có bảy đại Linh Châu, bảy đại Linh Châu bài bố là có quy tắc, Thổ Linh châu nằm ở vùng đất trung ương, chiếm diện tích rộng lớn nhất, Kim Mộc Thủy Hỏa phân ra tứ phương, diện tích đều nhỏ hơn rất nhiều, m Dương linh địa thì ở vào hai đầu Thổ Linh Địa.
Nếu như từ trên trời cao quan sát xuống, Thất Xảo Địa nhìn tựa như là một con rùa đen vắt ngang ở trong hư không! Mai rùa chính là Thổ Linh Địa, chi trước là Kim Mộc linh địa, chi sau là Thủy Hỏa linh địa, đầu là Dương Linh Địa, phần đuôi là m Linh Địa.
Tàn hồn Hứa Hoảng mang Dương Khai cùng Nguyệt Hà đến nơi này, chính là trung tâm đại điện Thổ Linh Địa. Đây cũng là chỗ Thất Xảo Thiên Quân ở.
Tàn hồn vọt vào trong đại điện, rẽ trái lách phải một hồi, rất nhanh dừng lại trước một vách tường.
"Những thứ kia đều là của ngươi." Tàn hồn nói, lại đâm vào vách tường kia, oanh một tiếng, bạo thành điểm điểm huỳnh quang.
Huỳnh quang bao trùm trên tường, rất nhanh hóa thành một cánh cửa.
"Ám khố!" Nguyệt Hà phấn chấn nói.
Dương Khai cũng nhíu mày lại.
Trong cánh cửa này đến cùng là tình huống như thế nào Dương Khai không rõ lắm, nhưng kết hợp lời tàn hồn Hứa Hoảng nói cũng không khó suy đoán, nhất định là một tòa bảo khố môn hộ.
Thất Xảo Địa là có bảo khố, chỉ là trước đó Triệu Bách Xuyên cùng Vu Tú Sơn ám thông xã giao, song phương hợp mưu hại Thất Xảo Thiên Quân, Triệu Bách Xuyên được Thất Xảo Địa, Vu Tú Sơn thì sai người quét sạch bảo khố Thất Xảo Địa. Hai ngày qua Dương Khai cũng thị sát toàn bộ Thất Xảo Địa, đương nhiên có nhìn qua bảo khố kia, bên trong trống rỗng, Vu Tú Sơn ngay cả một cọng lông đều không có để lại cho hắn, tất cả tài nguyên toàn bộ đều bị cuốn đi.
Nhưng hôm nay xem ra, bảo khố kia chẳng qua là bảo khố trên mặt nổi, nơi đây lại còn có một cái ám khố!
Cũng không biết Thất Xảo Thiên Quân có biết ám khố này hay không, từ tình huống dưới mắt này đến xem, Thất Xảo Thiên Quân thậm chí đều có thể không biết rõ tình hình.
"Thiếu gia cẩn thận." Nguyệt Hà nói một tiếng, cất bước bước vào
trong cánh cửa kia, Dương Khai theo sát phía sau, âm thầm đề phòng.
Một lúc lâu sau, hai người từ đi ra trong cánh cửa kia.
Sau cánh cửa kia đúng là ám khố môn hộ, bên trong phong tồn rất nhiều tu hành tài nguyên, có thể nói là tích lũy rất nhiều năm.
Nếu là lúc trước, Dương Khai chắc chắn mừng rỡ như điên, nhưng hắn trong Thái Khư cảnh phát đại tài, giết Triệu Bách Xuyên đoạt lại ba thành ích lợi Xích Tinh, đối mặt tài phú trong ám khố này cũng không có quá kích động.
Tương đối, tài phú trong ám khố này chỉ tương đương ba thành ích lợi Xích Tinh kia, thậm chí còn hơi có không bằng.
Tuy nói Xích Tinh ở trong Thái Khư cảnh chỉ vơ vét vài chục năm, nhưng Thái Khư cảnh đồ tốt vô số kể, mà Thất Xảo Địa chỉ là thế lực nhị đẳng, trong thế lực nhị đẳng cũng chỉ là trung hạ, mặc dù tích lũy vô số năm, lại có thể có bao nhiêu tài nguyên trân quý?
Có điều đồ trong ám khố thắng ở số lượng nhiều.
Đây coi như là thu hoạch trong lúc vô tình, cũng may Dương Khai dời thi thể Hứa Hoảng ra, nếu không thật là bỏ lỡ cơ hội.
Lại lần nữa trở lại trên núi kia, lấp phần mộ xong, lập xuống bài minh, lúc này mới xong việc.
Đứng trước mộ phần Hứa Hoảng, Nguyệt Hà lấy ra đại trận ngọc giác nói: "Thiếu gia, ngọc giác này hay là ngươi đến luyện hóa đi."
Ai nắm trong tay ngọc giác này, người đó mới chân chính khống chế Thất Xảo Địa, trước đó là bởi vì thời gian khẩn cấp cho nên Dương Khai mới giao ngọc giác cho Nguyệt Hà luyện hóa, với tu vi của nàng luyện hóa cu ̃ng cấp tốc hơn. Bây giờ Thất Xảo Địa đã đổi chủ, đại trận ngọc giác tự nhiên cũng nên trả lại cho Dương Khai.
Lại không ngờ, Dương Khai lắc đầu nói: "Ngươi thu trước đi."
Nguyệt Hà nói: "Thiếu gia là lo lắng luyện hóa không tiện sao? Không có vấn đề, có ta ở đây một bên hiệp trợ, hẳn là không cần mấy tháng có thể triệt để luyện hóa hoàn toàn."
Dương Khai cười nói: "Cũng là không phải bởi vì cái này, qua một thời gian ngắn ta có thể phải tạm thời rời đi nơi đây, đến lúc đó còn cần ngươi lưu lại tọa trấn."
"Thiếu gia muốn đi đâu?" Nguyệt Hà giật mình.
"Về nhà một chuyến." Dương Khai khẽ cười nói.
Những ngày tiếp theo gió êm sóng lặng, Dương Khai một mặt chờ đợi Lô Tuyết trở về, một mặt tiềm tu.
Bây giờ hắn đã ngưng tụ bốn loại Khai Thiên chi lực, Mộc, Hỏa, Thổ, Thủy, trong đó Hỏa hành tìm hiê ̉u ra thần thông pháp tướng Kim Ô
Chú Nhật, Thổ hành bởi vì cùng có cùng nguồn gốc, cũng nhẹ nhõm tìm hiểu ra thần thông Long Thuẫn, lực phòng hộ tăng nhiều, ngược lại là Mộc Thủy hành không có đầu mối.
Theo đạo lý tới nói, mỗi một loại lực lượng huyền diệu lĩnh hội đến cực hạn, đều có thể diễn sinh ra bí thuật cùng thần thông, đáng tiếc Dương Khai từ đầu đến cuối không được cửa vào. Thái Khư cảnh, hắn vẫn tận sức ở đây, đáng tiếc đến hôm nay cũng hiệu quả quá mức bé nhỏ.
Một môn thần thông pháp tướng để hắn thực lực bạo tăng, lấy Đế Tôn cảnh có thể chống lại hạ phẩm Khai Thiên, nếu lại tìm hiểu ra hai loại, ba loại thậm chí nhiều hơn thì sao?
Tấn thăng Khai Thiên là phải từ từ tích lũy, hao phí đại lượng thời gian, trước đó, hắn vẫn chỉ là Đế Tôn, cần lực lượng tự vệ.
Việc này cũng không gấp được.
Một ngày này, Dương Khai đang lĩnh hội, chợt được Nguyệt Hà truyền âm, mở mắt, sau một khắc, lóe lên, đến bên người Nguyệt Hà.
Lúc này, Nguyệt Hà đang ngước đầu nhìn lên, từ khi kinh lịch đại chiến lần trước phòng hộ đại trận, Thất Xảo Địa xuất hiện rất nhiều sơ hở, nứt ra đầy lỗ hổng, lúc này từ một đường vết rách lớn nhất kia nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy không ít người tụ tập bên ngoài Thất
Xảo Địa.
"Những người này là ai?" Dương Khai hỏi.
Nguyệt Hà nói: "Đều là thế lực đại biểu đại vực này, đại khái là nghe nói Thất Xảo Địa đổi chủ, cho nên đến đây bái kiến, tiếp không?"
Đại vực nơi đây, bởi vì có nhị đẳng thế lực là Thất Xảo Địa, nên gọi là Thất Xảo vực, nhưng mà trong Thất Xảo vực cũng không phải là chỉ có Thất Xảo Địa, còn có những thế lực khác, chỉ đều là một chút tam đẳng thậm chí ngay cả tam đẳng đều không phải, không coi là thế lực gì.
Thất Xảo Địa đổi chủ, đối với Thất Xảo vực không thể nghi ngờ là đại sự, trước đó đệ tử Xích Tinh đào tẩu không ít, việc này cũng không giấu diếm nổi, bọn hắn đại khái là nghe được tiếng gió, cho nên đến đây tìm hiểu tình huống.
Thất Xảo Địa bách phế đãi hưng, theo đạo lý tới nói, tốt nhất là đóng cửa không thấy, miễn cho gọi người nhìn ra hư thực, bị người hữu tâm nhớ thương, Dương Khai đảo mắt một vòng, cười hắc hắc nói: "Đã là bái kiến, vậy khẳng định không thể thiếu sẽ tặng lễ, lấy không chỗ tốt làm gì không cầm, mang hết vào!"
Nguyệt Hà nghe vậy im lặng, bây giờ thân gia Dương Khai có bao nhiêu phong phú, chỉ có nàng rõ ràng nhất, trong Thái Khư cảnh,
giao tiếp lợi ích cùng Xích Tinh chính là nàng, trước đó lại được ám khố Thất Xảo Địa, những thế lực này tặng lễ lại có thể có đồ tốt gì, thiếu gia đây đúng là không ngại tiền nhiều.