"Thái Khư cảnh vậy mà đã mở ra rồi sao?"
Trong đại điện, Thất Xảo Thiên Quân nghe tên Thổ Linh Tôn Giả kia báo cáo xong, khuôn mặt liền hiện lên vẻ khiếp sợ không tên, các Khai Thiên cảnh khác cũng đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Thái Khư cảnh là một chỗ cực kỳ thần kỳ, mặc dù không ít người nghe nói qua sự tồn tại của Thái Khư cảnh, nhưng muốn đi vào trong đó thì lại cần cơ duyên lớn lao. Hơn nữa dù vào đó rồi, có thể còn sống đi ra hay không thì lại là chuyện khác, nơi đó không chỉ có cơ duyên mà còn có nguy cơ lớn lao.
Vệ Hoa gật đầu nói: "Tên Trần Thiên Phì kia đúng là đã nói như vậy."
Bà cô m Linh Tôn Giả kia chợt lên tiếng: "Vậy theo ý kiến của Vệ sư huynh, lời của Xích Tinh bên kia là thật hay giả?"
Vệ Hoa chậm rãi lắc đầu: "Là thật hay là giả thì cần cẩn thận tìm hiểu một phen mới có thể nghiệm chứng được, có điều ta thấy thần sắc của tên Trần Thiên Phì kia không giống như nói dối, hơn nữa
loại sự tình này liên lụy quá lớn, sớm muộn rồi cũng sẽ lan truyền ra, bọn hắn hẳn là sẽ không làm sự tình gậy ông đập lưng ông như vậy."
Thất Xảo Thiên Quân gật đầu nói: "Không sai, Thái Khư cảnh mở ra là đại sự, không ai có thê ̉giấu diếm được."
Vệ Hoa nói: "Tinh Thị nơi bọn hắn ở bị Thái Khư cảnh thôn phệ, cho nên bây giờ bọn hắn không có nhà để về. Khi bọn hắn đi ra khỏi Thái Khư cảnh thì vừa vặn đáp xuống gần đây, tên Trần Thiên Phì kia quen biết Thiên Quân, vì vậy bọn hắn lựa chọn đến Thất Xảo Địa của chúng ta để nghỉ chân, tịnh dưỡng một trận."
"Thì ra là thế!" Thất Xảo Thiên Quân nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc trước hắn còn đang hoài nghi đám người Xích Tinh vì sao lại vạn dặm xa xôi chạy đến địa bàn của mình, bây giờ mới biết thì ra là bởi vì Thái Khư cảnh mở ra, vậy thì mọi chuyện đều có thể giải thích thông suốt rồi.
Dương Linh Địa Tôn Giả bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, mở miệng nói: "Thiên Quân, nếu thật là như thế, vậy thì chúng ta không hẳn là không thể thu nạp đám người Xích Tinh này a. Bọn hắn bây giờ không có nhà để về, nếu như có thể làm cho bọn hắn lưu lại Thất Xảo Địa, vậy thì thực lực của Thất Xảo Địa chúng ta nhất định sẽ tăng lên nhiều, sẽ không cần phải e ngại tên Vu Tú Sơn kia nữa."
Mộc Linh Địa Tôn Giả hừ lạnh một tiếng, nói: "Mơ mộng ha ̃o huyền! Tên Trần Thiên Phì kia thì cũng thôi đi, hắn chỉ là một tên Khai Thiên tứ phẩm, không đáng để chúng ta lưu tâm. Nhưng tên Triệu Bách Xuyên kia thì lại có tu vi ngũ phẩm, là kẻ có tu vi xấp xỉ với Thiên Quân. Không nói đến việc có thể thu nạp bọn hắn được hay không, cho dù có thể, vậy thì ngày sau cũng khó đảm bảo rằng bọn hắn sẽ không sinh ra dị tâm gì gì đó."
Dương Linh Tôn Giả thầm nghĩ đúng thế, Triệu Bách Xuyên có tu vi ngũ phẩm, cho dù nhận hắn vào Thất Xảo Địa, vậy thì việc an trí thế nào cũng là một vấn đề. Xếp hắn ở dưới trướng Thiên Quân, hắn chưa chắc sẽ vui lòng, còn nữa, Xích Tinh bây giờ đã mất đi ngôi nhà của mình là Tinh Thị, đang cần gấp một nơi để yên phận, chẳng lẽ bọn hắn không ngấp nghé Thất Xảo Địa của bọn họ chắc? Nếu đúng là như vậy, vậy thì việc làm này không khác gì dẫn sói vào nhà.
Sau đó, Dương Linh Tôn Giả lại nói: "Nếu không thu nạp bọn hắn, vậy thì chúng ta có thể thuê bọn hắn!"
Thất Xảo Thiên Quân nhìn về phía hắn, nói: "Ý của ngươi là. . ."
Dương Linh Tôn Giả mỉm cười: "Đám người Xích Tinh bây giờ cũng không có nhà để về, không có chỗ để đi, tên Trần Thiên Phì kia lại có giao tình với Thiên Quân. Nếu như đánh đổi một số thứ, vậy thì chưa hẳn là không thể đả động được bọn hắn, sau đó lại để cho bọn
hắn xuất lực cho chúng ta. Một vị ngũ phẩm, một vị tứ phẩm, nếu như dùng tốt, chưa chắc không thể đuổi tận giết tuyệt Phi Yên điện bên kia!"
Mộc Linh Địa Tôn Giả lại hừ lạnh, nói: "Ngươi nghĩ quá đơn giản."
Hai vị Tôn Giả này hình như trời sinh không hợp nhau, Dương Linh Tôn Giả thấy hắn lại phản bác mình thì không khỏi tối sầm mặt lại, quay đầu nhìn hắn, nói: "Vậy ngươi có cao kiến gì?"
Mộc Linh Tôn Giả nói: "Bọn hắn mới rời khỏi Thái Khư cảnh, chúng ta mặc dù chưa từng đi tới Thái Khư cảnh, nhưng cũng đã có nghe nói rằng nơi đó rất hung hiểm, có điều ở đó cũng có cơ duyên lớn lao đi kèm. Chỉ cần có thể còn sống rời khỏi chỗ đó, vậy thì bất kỳ ai cũng sẽ có được thu hoạch khổng lồ. Bây giờ bọn hắn còn sống rời khỏi đó, mặc dù ta không biết bọn hắn thu hoạch được những gì, nhưng chắc chắn là sẽ không hề ít ỏi. Thất Xảo Địa ta có thể bỏ ra thứ gì để đả động bọn hắn, khiến bọn hắn xuất lực cho chúng ta? Lợi ích quá ít thì bọn hắn chẳng thèm ngó tới, lợi ích quá nhiều thì Thất Xảo Địa ta nhất định sẽ bị thiệt thòi."
Dương Linh Địa Tôn Giả nói: "Nhưng Thiên Quân và tên Trần Thiên Phì kia có giao tình, nếu như Thiên Quân ra mặt. . ."
"Ngươi tu luyện đến ngu người rồi à?" Mộc Linh Địa Tôn Giả không
khách khí khinh bỉ hắn một câu: "Không nói đến việc tên Trần Thiên Phì kia có nhớ tới tình cũ, có nguyện ý dính vào vũng nước đục này hay không, nên nhớ rằng Xích Tinh cũng không phải do Trần Thiên Phì làm chủ, mà là do tên Triệu Bách Xuyên kia! Nếu như Thiên Quân ra mặt mà bị cự tuyệt, vậy thì mặt mũi của Thất Xảo Địa ta để ở chỗ nào hả?"
Dương Linh Tôn Giả giận sôi cả người, thế nhưng không thể không thừa nhận tên khốn này nói có lý, trong lúc nhất thời hắn vậy ma ̀lại không thể phản bác được.
Thất Xảo Thiên Quân ngồi ngay ngắn ở phía trên, lạnh nhạt nhìn hai tên thủ hạ đắc lực của mình cãi đi cãi lại, đến lúc này mới mở miệng nói: "Miêu Việt, ngươi đã phản bác người khác như vậy, vậy thì trong lòng nhất định đã có kế hoạch rồi? Nói cho ta nghe một chút."
Miêu Việt, chính là tục danh của Mộc Linh Tôn Giả.
Dương Linh Tôn Giả nghe thấy vậy thì vui vẻ hẳn lên, hắn hơi hả hê nhìn qua Miêu Việt, ước gì thấy đối phương xấu mặt trước mặt Thiên Quân.
Ai ngờ Miêu Việt vậy mà lại mỉm cười, bộ dạng giống như đã tính trước được điều này: " Bẩm báo Thiên Quân, thuộc hạ đúng là có chút ý nghĩ. Nếu như việc này có thể thành công, vậy thì chẳng
những Thất Xảo Địa ta có thể không hao phí bất kỳ đại giới để lôi kéo Xích Tinh làm ngoại viện, mà còn có cơ hội để giải quyết mối họa lớn Vu Tú Sơn trong lòng mình. Có điều việc này cần bản thân Thiên Quân xuất mã, từ đó mới có thể biểu lộ rõ ràng thành ý của bên ta."
Dương Linh Địa Tôn Giả trợn mắt nói: "Khoác lác!"
Thất Xảo Thiên Quân thì lại hào hứng, nói: "Nói ta nghe một chút."
Miêu Việt giảng thuật một phen, mọi người trong đại điện nghe xong thì cảm thấy hai mắt tỏa sáng, kích động không thôi. Dương Linh Tôn Giả mặc dù khó chịu trong lòng nhưng cũng không khỏi bội phục đầu óc mau lẹ của tên gia hỏa này. Hắn thầm hận rằng chuyện đơn giản như vậy mà sao mình lại không nghĩ ra, còn xách tên gia hỏa này ra đứng ở đầu sóng ngọn gió làm gì.
Thất Xảo Thiên Quân nghe xong cũng bật cười ha ha: "Miêu Việt ngươi thật giỏi, một chiêu khu lang nuốt hổ này đúng là rất hay, hơn nữa còn là dương mưu đường đường, dù đám người Xích Tinh kia có nhìn ra thì cũng vẫn sẽ động tâm! Tốt tốt tốt, nếu như việc này thành công, Miêu Việt ngươi xem như lập được đại công!"
Miêu Việt thận trọng cười một tiếng: "Phân ưu với Thiên Quân là việc nằm trong phận sự của thuộc hạ, thuộc hạ không dám tham
công!" Nói xong hắn liền liếc mắt nhìn về phía Dương Linh Tôn Giả, vẻ mặt đắc ý khiến cho tên kia không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Thất Xảo Thiên Quân đứng lên nói: "Việc này không nên chậm trễ, tên Vu Tú Sơn kia cũng không biết lúc nào sẽ lại đánh tới, bây giờ bản tọa đi tìm Triệu Bách Xuyên để thương thảo việc này."
Miêu Việt nói: "Thiên Quân, sự tình Thái Khư cảnh kia. . ."
Thất Xảo Thiên Quân ngừng bô ̣ pha ́p, trầm ngâm một chút: "Phái một số người ra ngoài tìm hiểu một phen đi. Nếu như Thái Khư cảnh thật sự mở ra, vậy thì tin tức kia tất nhiên sẽ không thể che giấu được, chẳng mấy chốc sẽ sôi sùng sục lên, đi Càn Khôn điện bên kia điều tra một phen là biết."
"Vâng!" Miêu Việt cung kính đáp.
Nửa ngày sau, tại nơi nghỉ lại của đám người Xích Tinh, Triệu Bách Xuyên và Trần Thiên Phì nhiệt tình đưa tiễn Thất Xảo Thiên Quân, cũng không biết song phương rốt cuộc đã nói những gì, chỉ có điều ai nấy cũng đều tươi cười niềm nở, hiển nhiên là tất cả mọi người đều cảm thấy rất hài lòng.
"Chúng ta đã bàn bạc mọi chuyện xong rồi, đến lúc đó còn cần dựa vào sự giúp sức của Triệu huynh!" Thất Xảo Thiên Quân liên tục chắp tay, sắc mặt hơi tái nhợt vì thụ thương vào giờ phút này vậy mà
lại dâng lên một vòng hồng nhuận phơn phớt.
Triệu Bách Xuyên ôm quyền nói: "Thiên Quân khách khí, Triệu mỗ và trên dưới Xích Tinh còn phải cảm tạ Thiên Quân vì đã tìm kiếm một cơ hội tốt cho bọn ta, sau khi chuyện này thành công, Xích Tinh ta nhất định sẽ có thâm tạ."
"Dễ nói dễ nói." Thất Xảo Thiên Quân cười ha ha, cáo từ một tiếng, sau đó mới rời đi.
Trong lòng hắn khoái hoạt không gì sánh được, lúc đầu hắn còn định mời Xích Tinh làm ngoại viện, Thất Xảo Địa bên này khẳng định là sẽ phải bỏ ra đại giới to lớn, nhưng khi làm theo biện pháp mà Miêu Việt nói, bọn họ chẳng những không cần phải trả giá đắt, mà trái lại, sau khi chuyện này thành công còn có thể được Xích Tinh thâm tạ, hai việc này có thể nói là một trời một vực a.
Đưa tiễn Thất Xảo Thiên Quân rời đi xong, Triệu Bách Xuyên và Trần Thiên Phì trở về phòng, bố trí xuống cấm chế để đề phòng người khác nhìn trộm.
Trần Thiên Phì thần sắc cổ quái, đưa tay vuốt càm: "Quả đúng như Đại đương gia sở liệu, Thất Xảo này tới tìm chúng ta để mượn binh, chỉ có điều biện pháp này. . . đúng là rất có ý tứ."
Triệu Bách Xuyên cười ha ha: "Dương mưu đường đường, cực kì lợi
hại."
Trần Thiên Phì gật đầu: "Bọn hắn biết chúng ta bây giờ không có nhà để về nên thứ chúng ta cần nhất chính là một nơi để đặt chân, chỉ cần trợ giúp bọn hắn giải quyết tên Vu Tú Sơn kia là sẽ có thể tiếp nhận Phi Yên điện, chậc chậc. . . đúng là lợi hại, Đại đương gia, vậy chúng ta nên lấy hay nên bỏ đây?"
Hắn biết Triệu Bách Xuyên có ý muốn mưu đoạt Thất Xảo Địa, nhưng mà bây giờ Thất Xảo Thiên Quân lại ném ra Phi Yên điện để làm mồi nhử, việc này khiến cho Trần Thiên Phì hắn có hơi không biết nên lựa chọn ra sao.
Nghiêm chỉnh mà nói, đề nghị của Thất Xảo Thiên Quân có tỷ lệ thành công rất lớn. Liên hợp lực lượng của hai nhà, Phi Yên điện tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ. Có thể nói, đoạt được Phi Yên điện là một sự tình chắc chắn, trái lại mưu đồ Thất Xảo Địa thì lại có hơi không quá ổn định.
Triệu Bách Xuyên đang muốn tìm một chỗ để an thân lập nghiệp, Thất Xảo Địa và Phi Yên điện đều là thế lực nhị đẳng, đặt chân ở đâu thì cũng không khác mấy, không nhất thiết phải tuyển chọn Thất Xảo Địa.
Cho nên việc này còn cần Đại đương gia định đoạt.
Triệu Bách Xuyên cười lạnh một tiếng: “Bản tọa cũng không hiểu rõ tình hình của Phi Yên điện bên kia như thế nào, thế nhưng Thất Xảo Địa này thì lại rất hợp tâm ý bản tọa."
Trần Thiên Phì nghe xong thì sao còn không biết Đại đương gia vẫn muốn cướp đoạt Thất Xảo Địa hơn, sau khi cân nhắc một chút, hắn nói tiếp: "Vậy chúng ta trước hết phải giả vờ giả vịt, sau đó tùy thời hành động ư?"
Triệu Bách Xuyên nói: "Yên tâm, bản tọa đã sớm có an bài, bây giờ phải xem xem có thể cắm một quân cờ vào lòng địch hay không. Nếu như có thể cắm vào quân cờ này, vậy thì chuyện này sẽ chắc chắn mười phần."
Nói xong, Triệu Bách Xuyên bỗng nhiên thần sắc khẽ động, phất tay mở ra cấm chế.
Một khắc sau, một tên Khai Thiên tam phẩm cất bước đi vào, trên tay ôm lấy một nữ tử đã ngất đi, chắp tay ôm quyền nói: "Thuộc hạ bái kiến hai vị đương gia!"
Tên Khai Thiên tam phẩm này cũng là một trong các đại thống lĩnh của Xích Tinh, địa vị trong Xích Tinh gần với mấy vị đương gia. Trước đó hắn đi theo Triệu Bách Xuyên và Trần Thiên Phì tiến vào Thất Xảo Địa, Khai Thiên hạ phẩm giống như hắn còn có hơn mười
người, tu vi cao thấp không đều nhau.
"Thế nào rồi?" Triệu Bách Xuyên hỏi.
Người kia phấn chấn nói: "Quả đúng như Đại đương gia sở liệu, có một số đệ tử Thất Xảo Địa đã rời đi theo từng nhóm."
Triệu Bách Xuyên hừ lạnh một tiếng: "Tin tức Thái Khư cảnh mở ra đã lan truyền ra ngoài, bọn hắn nhất định sẽ đi tìm hiểu, dù sao thì cũng bọn hắn cũng không yên lòng đối với chúng ta a."
Người kia nói: "Chúng thuộc hạ chờ đợi thật lâu, rốt cuộc tìm được cơ hội, chế trụ một người trong số đó, chắc hẳn không bao lâu sau, hắn sẽ liên lạc được với mấy vị đương gia khác."
Trần Thiên Phì vốn còn không biết người này đến đây để báo cáo chuyện gì, giờ phút này nghe thấy vậy thì thần sắc chấn động một trận, sau đó lập tức hiểu rõ dự định của Đại đương gia. Điều này làm hắn thầm bội phục không thôi, quả nhiên không hổ là Đại đương gia a, khi bảo mình tiết lộ ra tin tức về Thái Khư cảnh thì đã đang âm thầm bố cục, thủ đoạn tâm cơ như thế, Trần Thiên Phì tự than thở bản thân không bằng được, trong lòng lại càng cảm thấy kính sợ Đại đương gia hơn.