Lúc trước trên Thái Dương Chi Tinh, Dương Khai cướp đoạt thi thể Kim Ô, cũng bị rất nhiều Khai Thiên cảnh bao vây chặn đánh, rốt cuộc nhờ ỷ vào Không Linh Châu nên trốn qua được một kiếp. Nếu không phải hắn lúc trước vô tri, không biết được sự huyền diệu của Càn Khôn độn pháp thì hắn nhất định có thể bình yên trốn về Đệ Nhất Khách Điếm để tị nạn.
Đáng tiếc bà chủ vận dụng Càn Khôn độn pháp, sớm trở về Đệ Nhất Khách Điếm ngăn cản hắn, ép hắn không thể không thôi động một đạo Diệt Mông Kim Linh.
Luận tốc độ, mặc dù có Không Gian Pháp Tắc trên người nhưng hắn cũng không nhanh bằng Bách Luyện Phong, sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp. Nhưng nhờ có Không Linh Châu định vị, hắn có thể thuấn di đi một khoảng cách rất xa, tất nhiên là có thể nhẹ nhàng thoát khỏi đám người Xích Tinh.
"Tìm, nhất định phải tìm ra hắn cho ta!" Sắc mặt của Triệu Bách
Xuyên âm trầm như sắp chảy ra nước, hắn phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng.
Có điều hắn cũng không cần phải quá lo lắng, mặc dù tạm thời mất dấu Dương Khai, nhưng hắn cũng chỉ ở trong đại vực này mà thôi. Mấy vị đương gia khác đã phong tỏa vực môn, Dương Khai muốn rời khỏi đại vực này, căn bản chính là si tâm vọng tưởng.
Trên Bách Luyện Phong, từng bóng người lần lượt lao vùn vụt ra ngoài, tìm kiếm bóng dáng của Dương Khai.
Ở cách đó không biết bao xa, một viên Không Linh Châu tỏa ra ba động của Không Gian Pháp Tắc đang lơ lửng trong hư không, sau đó hai bóng người bất chợt từ trong hư không xuất hiện.
Ánh mắt Dương Khai lóe lên một cái, cũng không thu hồi lại Không Linh Châu này, mà để mặc cho nó lưu lại tại chỗ.
Hạt châu này được hắn để lại khi đào vong trước đó, hắn còn lưu lại mười mấy nơi bố trí như thế, gần như quán xuyên toàn bộ đại vực. Không Linh Châu rất nhỏ, không chút thu hút giữa hư không rộng lớn, nên bị tỷ lệ người ta phát hiện cũng không cao.
Lưu tại chuẩn bị ở nơi này, nói không chừng lúc nào đó có thể dùng tới được.
Nguyệt Hà quay đầu nhìn chung quanh nhưng không thấy bóng
dáng của đám người Xích Tinh, trong lòng thầm biết hai người đã tạm thời an toàn nên mở miệng nói: "Thiếu gia, chúng ta đi đâu bây giờ? Rời khỏi đại vực này sao?"
Dương Khai lắc đầu: "Đi không nổi, đám người Trần Thiên Phì không thấy tăm hơi đâu, nếu như ta sở liệu không sai, bọn hắn hẳn là đã đi đến vực môn gần đó. Nếu như chúng ta muốn rời đi, tất nhiên sẽ phát sinh xung đột với bọn hắn. Thực lực của ngươi tất nhiên không tầm thường, nhưng bọn hắn người đông thế mạnh, ngươi chưa hẳn có thể thoát khỏi sự dây dưa của bọn hắn, đi vực môn sẽ chỉ là tự chui đầu vào lưới."
Ngừng một chút, hắn chợt hỏi: "Đồ vật ta giao cho ngươi, ngươi lĩnh hội thế nào rồi?"
Nguyệt Hà nắm chặt một viên ngọc giác trong lòng bàn tay, một mực thôi động lực lượng luyện hóa, tập trung tinh thần lĩnh hội những thứ trong đó, khi nghe thấy vậy thì trả lời: "Thời gian quá gấp, chỉ luyện hóa được một phần."
"Một phần. . ." Dương Khai trầm ngâm: "Cũng gần đủ rồi."
"Thiếu gia, ngọc giác này là đại trận ấn phù của chỗ nào?" Nguyệt Hà khó hiểu hỏi.
Trước đó khi đang đào vong, Dương Khai bỗng nhiên giao ngọc giác
này cho nàng, để nàng dốc hết toàn lực lĩnh hội luyện hóa. Nguyệt Hà không biết nguyên do, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ một mực làm theo, có điều thuận theo quá trình lĩnh hội luyện hóa, nàng mới phát hiện ra ngọc giác này lại là đại trận ấn phù của một nơi nào đó.
Giống như đại trận ấn phù của Thúy Vi cung của nàng!
Không nghe nói Dương Khai có dính dáng gì tới thế lực nào đó a. Hắn tuy là người của Đệ Nhất Khách Điếm, nhưng đại trận ấn phù của Đệ Nhất Khách Điếm chắc chắn sẽ không nằm trong tay hắn. Loại đồ vật kia sẽ chỉ bị bà chủ khống chế, những người khác căn bản là không có tư cách này.
Dương Khai mỉm cười: "Ngươi có biết đại vực này tên là gì không?"
Nguyệt Hà nào biết được, nên mới vội vang lấy ra Càn Khôn Đồ điều tra một phen, sau đógiật mình nói: "Nơi này là Thất Xảo vực?"
Trong Tam Thiên thế giới, đại vực đếm mãi không hết, trong đại vực lại có vô số thế lực lớn nhỏ, bình thường mà nói, nếu như đại vực này có thế lực nhị đẳng tồn tại, vậy thì danh tự của đại vực này sẽ được đặt theo tên của thế lực này.
Tỉ như đại vực của những động thiên phúc địa kia, Tiêu Dao phúc địa nằm ở Tiêu Dao vực, m Dương Động Thiên nằm ở m Dương
vực, còn đại vực này có một thế lực nhị đẳng gọi là Thất Xảo Địa, cho nên được mệnh danh là Thất Xảo vực!
Đại vực không có thế lực nhị đẳng thì sẽ không có thể, chỉ lấy số hiệu để gọi, tỉ như Đinh Cửu Vực, Bính Thập Thất Vực, vân vân và mây mây.
"Không sai, nơi này chính là Thất Xảo vực!" Dương Khai thổn thức, có hơi hồi tưởng đáp.
Nguyệt Hà trong lòng khẽ động, che lại đôi môi đỏ, kinh ngạc nói: "Thiếu gia, ngọc giác này, chẳng lẽ là trận ấn phù của Thất Xảo Địa đại ư?"
Sở dĩ có suy đoán này là bởi vì Nguyệt Hà cũng phát giác ra được, ấn phù đại trận này có quy cách không thấp, ít nhất cũng là của thế lực nhị đẳng, thế nhưng. . . thế nhưng tại sao Dương Khai có thể có được đại trận ấn phù của Thất Xảo Địa?
Dương Khai cười ha ha: "Đây chính là đại trận ấn phù của Thất Xảo Địa, có nó nơi tay, chúng ta có thể thần không biết quỷ không hay trà trộn vào trong Thất Xảo Địa. Chỉ cần tránh ở trong đó một hồi, đám người Xích Tinh kia tìm kiếm không được, tất nhiên là sẽ rời đi."
Nguyệt Hà ngơ ngác, ngây ngốc cúi đầu nhìn ngọc giác trong tay mình, sau đó im lặng đến cực điểm, cái này đúng là đại trận ấn phù
của Thất Xảo Địa. . .
Chuyện này đúng là vô lý a!
Đồ vật quý giá như thế này sẽ chỉ nằm trong sự khống chế của thủ lĩnh của một thế lực, sao lại bị Dương Khai nắm giữ như vậy được. Hơn nữa theo Nguyệt Hà được biết, thủ lĩnh Thất Xảo Địa là một vị Khai Thiên ngũ phẩm tên là Thất Xảo Thiên Quân, có thực lực tương đương với nàng, cũng không phải là một gia hỏa dễ đối phó.
"Thiếu gia, thứ này từ đâu ra?" Nguyệt Hà trăm mối vẫn không có cách giải thích.
"Nói ra rất dài dòng." Dương Khai phân biệt phương hướng, hô: "Vừa đi vừa giải thích với ngươi."
Sau khi nghe Dương Khai giảng thuật một phen, Nguyệt Hà mới biết tại thời điểm hắn đến thế giới bên ngoài càn khôn này đã bị Hỏa Linh Tôn Giả của Thất Xảo Địa là Đoàn Hải dụ dỗ, lừa gạt đến Thất Xảo Địa làm tạp dịch, phải lăn lộn rất lâu trong Thất Xảo Địa. Sau đó khi ra ngoài truy sát một tên gia hỏa là Phương Thái, hắn gặp được một lão già tên là Hứa Hoảng. Hứa Hoảng này và Thất Xảo Địa có liên quan rất sâu sắc, căn cứ theo suy đoán của Dương Khai, Thất Xảo Địa này vốn là của Hứa Hoảng, chỉ là không biết vì sao lại bị Thất Xảo Thiên Quân tu hú chiếm tổ chim khách.
Địa bàn nhà mình bị cướp đi, Hứa Hoảng tất nhiên quyết chí báo thù, Lục Hợp Như Ý Đại kia chính là đồ vật của Hứa Hoảng!
Hứa Hoảng ban đầu gieo xuống một đầu kỳ trùng gọi là Phi Thiên Hắc Bối Ngô trong đạo ấn của Dương Khai, uy hiếp hắn, bắt hắn lợi dụng Lục Hợp Như Ý Đại để mang đối phương tiến vào Thất Xảo Địa.
Hứa Hoảng vốn là chủ nhân của Thất Xảo Địa nên nắm giữ đại trận ấn phù của Thất Xảo Địa, lặng lẽ ẩn núp xuyên tạc luyện hóa quyền khống chế của đại trận, kết quả trời xui đất khiến làm cho hắn sớm lộ tẩy nên phải bất đắc dĩ dùng sức một mình chống lại rất nhiều
Khai Thiên cảnh trong Thất Xảo Địa.
Trận chiến kia đánh nhau đến mức thiên băng địa liệt, máu chảy thành sông, Hộ Địa Tôn Giả của Thất Xảo Địa chết mất mấy người. Dương Khai đã tận mắt nhìn thấy Thủy Linh Tôn Giả chết trước mặt hắn, không gian giới chỉ cũng bị đoạt đi, nếu không phải như vậy thì lúc trước hắn cũng không có nhiều Khai Thiên Đan như vậy để trú trong Đệ Nhất Khách Điếm.
Hỏa Linh Tôn Giả Đoàn Hải cũng bị giết, Thất Xảo Thiên Quân bị thương nặng!
Sau trận chiến kia, đại trận của Thất Xảo Địa bộc lộ ra rất nhiều sơ hở, rất nhiều tạp dịch không cam lòng nhao nhao đào vong, Dương
Khai cũng đã thừa cơ đào tẩu vào lúc đó.
Lúc đó đi cùng hắn còn có lão Phương Phương Tất Tề, Điệp U cùng A Duẩn.
Sau đó mới có sự tình Tư Thần Đại tướng quân đi tìm thân nhân, vào ở trong Đệ Nhất Khách Điếm, thăm dò Thái Dương Chi Tinh, cướp đoạt Kim Ô thi thể.
Thất Xảo Địa là thế lực đầu tiên Dương Khai tiếp xúc khi đi đến Tam Thiên thế giới này, nhưng Dương Khai lại không có bất kỳ hảo cảm nào đối với thế lực này. Nếu không phải trời xui đất khiến cho Hứa Hoảng sớm bị bại lộ, không thể không ra tay, lực lượng hành Mộc trên người hắn e rằng đã bị Đoàn Hải tước đoạt.
Lúc trước trên đường chạy trốn, Hứa Hoảng trọng thương khó trị tại thời khắc hấp hối đã giao đại trận ấn phù này cho hắn, bảo hắn sau này tìm cơ hội báo thù cho mình, đoạt lại Thất Xảo Địa.
Dương Khai lúc ấy cũng không dám cự tuyệt, liền tiện tay tiếp nhận ngọc giác, sau đó Hứa Hoảng bỏ mình, Dương Khai an táng hắn trong Tiểu Huyền Giới của bản thân.
Chuyện báo thù gì đó, Dương Khai đương nhiên sẽ không coi là thật, hắn quả thực bị thua thiệt không nhỏ tại Thất Xảo Địa, nhưng tóm lại cũng đã biến nguy thành an. Đợi ngày sau trưởng thành nếu như
có cơ hội, hắn có thể sẽ đến đây để đòi lại công đạo, nhưng trước khi bản thân trưởng thành đầy đủ, hắn căn bản không ngờ rằng mình sẽ có một ngày trở lại Thất Xảo Địa, càng không ngờ rằng ngọc giác này sẽ có một ngày phát huy tác dụng.
Dương Khai bình thản giảng giải, nhưng Nguyệt Hà nghe xong thì lại nổi trận lôi đình: "Bọn đáng chết này, vậy ma ̀dám dụ dỗ những người mới tới Tam Thiên thế giới để làm nô lệ, đơn giản là không thể tha thứ. Thế lực như thế, căn bản là không nên tồn tại, thiếu gia ngươi yên tâm, phần công đạo này, ta nhất định sẽ thay ngươi đòi lại."
Dương Khai cười ha ha: "Làm hết sức mình, nghe thiên mệnh đi, không nên cưỡng cầu!"
Tốc độ của hai người không phải quá nhanh, bởi vì bọn hắn còn phải chú ý ẩn tàng hành tung. Hơn mười vị Khai Thiên cảnh của Xích Tinh đang phân tán ở các nơi trong đại vực này, nói không chừng sẽ đụng phải, nên cẩn thận mới là tốt nhất.
Cũng may đoạn đường này cũng coi như thuận buồm xuôi gió.
Khoảng mấy ngày sau, hư không phía trước bỗng nhiên xuất hiện một mảng mê vụ thật lớn, mê vụ kia nồng đậm, ngăn cản ánh mắt, ngay cả dùng thần niệm để thăm dò thì cu ̃ng không thể xuyên qua
được.
Đã đến Thất Xảo Địa.
Hai người sớm đã thi triển pháp môn, ẩn nặc thân hình cùng khí tức, lặng lẽ tiếp cận đoàn mê vụ kia.
Nguyệt Hà Khai Thiên ngũ phẩm, thủ đoạn ẩn nấp tất nhiên không phải tầm thường, trừ phi thực lực tương đương, nếu không căn bản là khó lòng phát giác ra được hành tung của nàng. Dương Khai mặc dù thực lực không đủ, nhưng hắn lại có Vô Ảnh Sa, Khai Thiên trung
phẩm trở xuống đừng hòng nhìn thấu, cũng không phải sợ sẽ bị bại lộ hành tung.
Dương Khai phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy mê vụ kia quay cuồng, giống như một đám mây xám, nhưng sương mù kia lại có rất nhiều điểm yếu, có những chỗ rõ ràng khác những chỗ khác.
Trong lòng thầm hiểu lần trước Hứa Hoảng đại náo Thất Xảo Địa, đã tạo thành tổn thương khó lòng ma diệt được đối với Thất Xảo Địa, điểm yếu trên mê vụ kia, chính là địa phương yếu ớt trên đại trận của Thất Xảo Địa.
Mặc dù thời gian đã qua đi vài chục năm, nhưng Thất Xảo Địa muốn chữa trị những địa phương này cũng không phải là sự tình dễ dàng, huống hồ Thất Xảo Thiên Quân hẳn là vẫn còn đang dưỡng thương,
căn bản là không có quá nhiều tinh lực để xử lý những thứ này.
Dương Khai trong lòng đại định, ngọc giác kia tuy là đại trận ấn phù của Thất Xảo Địa, nhưng Nguyệt Hà mới luyện hóa được một phần mà thôi. Hắn vốn còn hơi lo lắng liệu bọn hắn có thể thuận lợi chui vào trong Thất Xảo Địa hay không, nhưng hiện tại xem ra hẳn là không có vấn đề gì.
Không cần Dương Khai nói thêm gì khác, Nguyệt Hà đã bay về phía những địa phương yếu kém kia.
Yên lặng quan sát mấy chỗ sơ hở, rốt cuộc tuyển định một chỗ, Nguyệt Hà lặng lẽ truyền âm nói: "Thiếu gia, ta có điểm nắm chắc có thể mang ngươi vào trong, nhưng sau khi đi vào có thể bị người ta phát hiện hay không thì ta cũng không biết, nếu sợ người ta phát hiện thì chúng ta phải rời khỏi đây nhanh lên."
"Ta hiểu rồi, động thủ đi." Dương Khai gật đầu, dù sao bây giờ hắn cũng đang bị người của Xích Tinh truy kích, trong tình huống xấu nhất, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn tránh né tại Càn Khôn điện.