Cái đầu bên phải của quái xà mở miệng nói tiếng người: "Chúng ta cách nơi đó quá xa, tốc độ của ngươi quá chậm, chờ ngươi đến Vô Lão Chi Địa thì e rằng món ăn cũng đã nguội rồi."
"Thế nhưng mà. . ." Khúc Hoa Thường nhức đầu không thôi: "Ngươi quá xấu a."
Trong lòng nàng thở dài không ngừng, Thánh Linh nhà khác hoặc là uy phong lẫm liệt, hoặc là tuấn mỹ như vẽ, thế nhưng đến phiên mình lại xấu xí như vậy, đúng là làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Quái xà giận dữ: "Ta xấu? Ta xấu? Tiểu nha đầu ngươi đúng là mắt mù, vậy mà dám nói ta xấu, ngươi mới kẻ là xấu nhất."
Khúc Hoa Thường mặt mày đen thui, không cùng hắn tranh luận nữa.
Ở cách đó mấy triệu dặm, có một người cưỡi lên một đầu Linh thú báo vằn mặt người, cười to: "Nhanh lên nhanh lên, ta không thể chờ
đến khi được gặp anh hùng thiên hạ nữa rồi, để xem xem rốt cuộc bọn hắn lợi hại hay là mỗ gia cao minh."
Thánh Linh báo vằn mặt người kia cả giận nói: "Tiểu tử thúi, ta là người hộ đạo của ngươi, không phải tọa kỵ của ngươi, đừng có khoa tay múa chân với lão nương, còn lải nhải dông dài nữa thì ta sẽ ném ngươi xuống."
Người kia cười to nói: "Ngươi ném ta đi thử xem, ném ta đi thì sẽ không còn người nào thay ngươi đoạt lấy Tiên Thiên Linh Quả kia nữa đầu."
Thánh Linh báo vằn mặt người tức tối không thôi.
. . .
Từng tôn Thánh Linh nhao nhao xuất động vào thời khắc này, mang theo người gánh chịu của mình lao tới Vô Lão Chi Địa, làm cho linh khí khắp nơi hỗn loạn. Đám võ giả lưu lạc tại Thái Khư cảnh lúc này
mới phát hiện, trong thiên địa này lại còn có nhiều tồn tại cường đại như vậy, điều này không khỏi khiến cho bọn hắn run lẩy bẩy một trận.
Bọn hắn cư ngụ mười mấy năm ở trong này, nhưng lại hiếm có người nào gặp được Thánh Linh, vì vậy bọn họ từ trước đến nay không biết được Thái Khư cảnh lại hung hiểm như vậy.
Cũng may những Thánh Linh này phần lớn đều an phận ở một góc, trước đó cũng chưa từng gây tai họa cho người bên ngoài, nếu không bây giờ đâu còn người nào có thể còn toàn mạng? Bất kỳ tôn Thánh Linh nào ở nơi này cũng đều không phải là thứ mà bọn hắn có thể chống lại được.
Vô Lão Chi Địa sắp mở ra, thiên địa dị tượng hiện ra, Thái Khư cảnh sôi trào, võ giả đếm mãi không hết từ bốn phương tám hướng hội tụ về Vô Lão Chi Địa.
Trong thời gian mười ngắn ngủi, bên ngoài Vô Lão Chi Địa đã tụ tập không dưới ba ngàn người. Đây là nhóm đầu tiên đuổi chạy tới nơi đây, theo thời gian trôi qua, sẽ còn có thêm càng nhiều người đến.
Một tháng sau, bên ngoài Vô Lão Chi Địa đã có không ít hơn 20 vạn người tụ tập, đến lúc này, rốt cuộc đã không có thêm nhiều người tới nữa, cho dù có thì cũng chỉ là rừng rừng tán tán, số lượng không nhiều.
Nói một cách khác, bây giờ võ giả còn sống trong Thái Khư cảnh, gần như đã tụ tập toàn bộ ở nơi đây.
Mà lúc trước tại thời điểm Tinh Thị bị Thái Khư mê vụ thôn phệ, trong đó đâu chỉ có 20 vạn người, mà nhân số phải gần gấp ba bốn lần, thậm chí là trăm vạn người. Mười mấy năm qua đi, cũng chỉ còn
sót lại nhiêu đây người, từ đó có thể thấy được sự hung hiểm của Thái Khư cảnh.
Mà lần này Vô Lão Chi Địa mở ra, lại có bao nhiêu người co ́thể bình an trở về?
Bên ngoài Vô Lão Chi Địa, đám võ giả tụ tập thành đàn, tự mình cắm trại ở những nơi khác nhau. Những tôn Thánh Linh kia cu ̃ng không khách khí phóng thích ra khí tức cường đại của mình, riêng phâ ̀n mi ̀nh chiếm cứ một khối địa bàn, làm cho người ta chùn bước, trong lòng sinh ra sự sợ hãi.
Tất cả mọi người kinh ngạc ngước đầu nhìn lên bầu trời, nhìn chăm chú vào thất thải hà quang biến hóa không thôi kia. Hào quang này nghe nói chính là cửa vào Vô Lão Chi Địa, chỉ có điều bây giờ còn chưa hoàn toàn mở ra, cho nên không ai có thể đi vào trong đó, đến khi hào quang triệt để ổn định thì cũng chính là lúc mật địa này mở ra.
Mấy người Khúc Hoa Thường, Cố Phán, Lâm Phong, Từ Chân, Ninh Đạo Nhiên đều đến đông đủ, giờ phút này đang tụ họp chung một chỗ, chuyện trò vui vẻ, nói những chuyện mấy năm gần đây mình gặp phải.
Còn ở sau lưng năm người, có năm tôn Thánh Linh đang từ xa xa
chú ý nơi đây, không những chú ý sự an toàn cho người gánh chịu của mình, mà còn mơ ước đoạt được tính mạng của những người gánh chịu khác.
Nếu như có thể giết chết mấy tên người gánh chịu ở nơi đây, vậy thì bọn hắn cũng có thể giảm bớt một ít đối thủ cạnh tranh.
Địch ý như có như không tràn ngập khắp nơi, chỉ có điều do sự kiêng kị lẫn nhau nên mới không có người nào dám tùy tiện ra tay mà thôi.
Quái xà hai đầu kia nằm phủ phục, lưỡi rắn thật dài lặng yên không một tiếng động cuốn một cái, sau đó bỗng nhiên thu hồi lại.
Khúc Hoa Thường cả giận quay đầu lại: "Ngươi dám ăn hắn thì ta sẽ đi ngay bây giờ."
Cái đầu bên trái của quái xà mở miệng nói: "Ăn cái gì? Có ăn gì đâu?" Khúc Hoa Thường cắn răng nói: "Mở miệng bên phải của ngươi ra."
Cái đầu bên phải của quái xà liếc sang một bên, cặp mắt rắn hình tam giác nhìn thẳng lên trời.
"Ta đi!" Khúc Hoa Thường quả quyết đứng dậy.
"Không ăn không ăn!" Cái đầu bên trái của quái xà hô to, cái miệng bên phải trương lên rồi từ phun ra một tên võ giả toàn thân ướt
nhẹp. Tên võ giả kia sau khi rơi xuống đất liền tỏ vẻ mờ mịt, hồn nhiên không biết mình bị đầu Thánh Linh này cuốn vào trong miệng từ lúc nào. Khi hắn kịp phản ứng lại thì sắc mặt lập tức tái nhợt đi, kinh hô một tiếng, biến thành một đạo độn quang bay đi về nơi xa.
Quái xà hừ lạnh: "Xú nha đầu nhiều chuyện, nơi này nhiều người như vậy, ăn một hai tên nhét răng thì có sao đâu!"
Sắc mặt của tất cả những tên võ giả ở phụ cận đều biến thành màu vàng đất, nhao nhao né ra khỏi chỗ đầu quái xà này.
"Thành thật một chút, ta nhìn chằm chằm ngươi!" Khúc Hoa Thường đưa tay chọc chọc hai mắt của mình, hung tợn trừng quái xà kia một cái.
Từ Chân khóe miệng co giật nói: "Ách, Phì Di tiền bối đúng là có ý tứ."
Quái xà hai đầu kia, đương nhiên là Thánh Linh Phì Di. Từ Chân thấy hắn bị Khúc Hoa Thường gắt gao khắc chế, không khỏi có hơi hâm mộ, Chu Yếm kia của hắn cũng không phải dễ nói chuyện như vậy, mấy năm qua chung sống với tên Chu Yếm này, hắn bị đối phương đánh không ít lần.
"Xấu muốn chết!" Khúc Hoa Thường vẻ mặt ghét bỏ, nói tránh đi: "Dương tiểu ca sao còn chưa đến, hắn hẳn là đã sớm tới mới đúng a."
Trong số bọn hắn, người ở nơi xa nhất không ai qua được Khúc Hoa Thường, ngay cả nàng cũng đã đến đây từ ba ngày trước, nhưng lại một mực không thấy bóng dáng của Dương Khai nên không khỏi có hơi kỳ quái.
Từ Chân nói: "Lúc trước ta có liên lạc với Dương huynh, hắn giống như đang bị truy sát!"
Khúc Hoa Thường giật mình: "Bị đuổi giết? Bị người nào truy sát?"
Từ Chân nói: "Mấy tên cừu gia của Thiên Nguyệt Ma Chu liên thủ, giữa đường phục kích bọn hắn, đoạn đường này đánh nhau tiêu tốn không ít thời gian."
Khúc Hoa Thường ngạc nhiên.
"A, tới rồi."
Từ Chân bỗng nhiên quay đầu nhìn theo một phương hướng, chỉ thấy bên kia có một đạo khí tức hung hãn cấp tốc tiếp cận, chớp mắt đã đến gần đó, sau đó biến thành bộ dạng của một thiếu nữ xinh đẹp không gì sánh được. Trong tay thiếu nữ kia còn cầm theo
một người, không phải Dương Khai thì là ai?
Vào thời khắc này, Dương Khai đang quấn trên người thiếu nữ kia giống như bạch tuộc, gắt gao ôm lấy nàng, ngoài miệng phàn nàn không ngừng: "Nữ nhân ngươi sao lại có nhiều cừu gia như vậy,
ngươi sống đến bây giờ bằng cách nào vậy?"
Chúc Cửu m không ngừng cười lạnh: "Mấy tên tôm tép nhãi nhép mà cũng muốn đối nghịch với bản cung? Nếu là một đối một, bản cung đã sớm đuổi tận giết tuyệt bọn hắn rồi." Trong lúc nói chuyện, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Khai: "Còn không buông tay!"
Dương Khai giật mình, lúc này mới buông tay ra, cùng nàng sánh vai đứng trong hư không, sửa sang lại quần áo, hồi tưởng lại tao ngộ gặp phải trên đoạn đường này, hắn không khỏi có hơi thổn thức.
Một tháng qua, hắn ít nhất gặp phải năm làn sóng tập kích, mấy vị Thánh Linh mai phục trên đường, đánh nhau mười mấy trận to to nhỏ nhỏ, một lần hung hiểm nhất là bị ba tôn Thánh Linh vây công. Chúc Cửu m cũng thực cao minh, trong khi mang theo hắn mà vẫn có thể ngăn trở những cừu gia kia, an toàn chạy tới nơi đây, bất quá cũng tiêu tốn khá nhiều thời gian.
Bọn hắn chân trước mới đến, chân sau liền có năm đạo cường hãn khí tức chạy đến, chính là năm tôn Thánh Linh một đường truy kích bọn họ tới đây. Năm tôn Thánh Linh kia đều biến thành hình người, có nam có nữ, có trẻ có già, từng cặp mắt cừu thị trông lại, giống như hận không thể rút gân lột da. Chúc Cửu m
Dương Khai trong lòng bồn chồn: "Tiền bối, bọn hắn đuổi tới, ngươi
có thể đỡ nổi sao?"
Chúc Cửu m dứt khoát lưu loát trả lời: "Ngăn không được!" "Vậy chúng ta nguy hiểm rồi."
Dương Khai sắc mặt nghiêm túc: "Hay chúng ta tạm thời tránh đi mũi nhọn, chờ đến khi nơi đây chân chính mở ra rồi lại tới đi."
"Yên tâm."
Chúc Cửu m trấn an một tiếng: "Đến đây rồi, bọn hắn sẽ không xuất thủ nữa."
"Vì sao?" Dương Khai không hiểu.
"Bọn hắn cũng có cừu gia, xuất thủ ở đây, là tự tìm cực khổ cho mình!" Chúc Cửu m cười lạnh một tiếng.
Đúng như nàng nói, năm tôn Thánh Linh kia truy kích đến tận đây, mặc dù tên nào tên nấy lửa giận ngút trời, nhưng lại không có người nào xuống tay với Chúc Cửu m nữa. Dương Khai cũng bén nhạy cảm giác được, có mấy đạo khí tức cường hoành khóa chặt lấy năm tôn Thánh Linh này, có lẽ là cừu gia của bọn hắn mà Chúc Cửu m nói tới.
"Bọn hắn mặc dù không dám tùy tiện ra tay với ta, nhưng ngươi vẫn phải cẩn thận, đừng để bị bọn hắn hãm hại." Chúc Cửu m căn dặn
Dương Khai: "Nhớ kỹ khí tức của bọn hắn, nếu như đụng phải người gánh chịu của bọn hắn trong Vô Lão Chi Địa, giết chết bọn hắn cho ta!"
Dương Khai cau mày nói: "Bọn hắn cũng có người gánh chịu? Vì sao ta không thấy được."
Chúc Cửu m nhẹ nhàng cười một tiếng: "Tất nhiên là giấu trong đám người không muốn lộ diện, bất quá nếu bọn hắn đã tới đây, vậy khẳng định là đã sớm tuyển định tốt người gánh chịu, bọn hắn tuyệt đối sẽ không tay không mà đến."
Dương Khai gật đầu nói: "Minh bạch."
Quay đầu nhìn về phía hậu phương, hắn bỗng nhiên khẽ giật mình, cửa vào Vô Lão Chi Địa kia muôn hình vạn trạng, phách lệ hùng vĩ, thất thải hà quang vặn vẹo không ngừng, bên trong có huyền cơ lớn lao ẩn tàng.
Mà ở bên ngoài Vô Lão Chi Địa này thì lại có từng tôn Thánh Linh khí tức cường đại riêng phâ ̀n mình chiếm cứ một khối địa bàn, hoặc lẻ loi một mình, giấu người gánh chịu của mình trong đám người, hoặc mang theo người gánh chịu của mình để thiếp thân bảo hộ.
Dương Khai kinh hãi, nhìn đi nhìn lại, nơi đây hội tụ ít nhất hơn 50 vị Thánh Linh!
Đây là cỗ lực lượng kinh khủng bực nào, 50 vị Thánh Linh này, đặt ở bên ngoài thế nhưng là hơn 50 vị Khai Thiên thượng phẩm, rất nhiều động thiên phúc địa cũng hiếm có dạng nội tình này.
Những Thánh Linh này phần lớn đều biến thành hình người, cũng có người bảo trì bộ dạng bản tôn, một số cá thể hình thể như núi, uy vũ hùng tráng.
Dương Khai nhìn thấy Côn Sa, gia hỏa này lạnh lùng đánh giá hắn, không che dấu sát cơ của mình một chút nào.
Còn có Phì Di, Quỳ Ngưu, Chu Yếm, Tất Phương, Nữ Phòng. . .
Có rất nhiều Thánh Linh hắn trước kia chỉ được nghe nói qua, chưa bao giờ nhìn thấy, hiện tại xem như mở rộng tầm mắt, làm cho Dương Khai không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Mà những Thánh Linh này cũng không phải là tất cả Thánh Linh trong Thái Khư cảnh, Chúc Cửu m trước đó cũng đã nói, có một số Thánh Linh ưa thích hiện trạng hiện tại, không muốn rời khỏi Thái Khư, nên đương nhiên sẽ không đi đến vũng nước đục này.
Bất quá làm cho Dương Khai cảm thấy kỳ quái chính là, hắn cũng không nhìn thấy hai loại Thánh Linh là Long và Phượng. Trước đó khi ở Ngọa Long sơn, hắn tìm thấy Long Châu của Thổ hệ Cự Long, còn tưởng rằng trong Thái Khư cảnh này có Long tộc sinh tồn, nhưng hiện tại xem ra, Cự Long chết đi kia e rằng là một tôn Thần Long cuối cùng.
Điều này khiến hắn cảm thấy hơi đáng tiếc, trong mấy ngày nay, hắn một mực không định ra được khế ước gì với Chúc Cửu m. Hắn muốn xem xem có thể tìm thấy một tôn Cự Long hay không, nếu như có Long tộc ở đây, vậy hắn liền có càng nhiều sự lựa chọn tốt hơn.