Việc này còn không phải là vấn đề chính, điều khiến cho Dương Khai có hơi cạn lời chính là hắn cần thời thời khắc khắc phân ra một bộ phận tinh thần để thôi động Nghịch m Dương Ngũ Hành Huyền Vũ Tâm Kinh kia, để duy trì sự ổn định của bốn loại lực lượng Ngũ Hành trong đạo ấn, nếu không thì Ngũ Hành tất loạn.
Cái này có hơi nhức đầu, tuy nói một bộ phận tinh thần này cũng không phải là quá nhiều, sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày và quá trình chiến đấu của hắn, nhưng điểm hà khắc chính là một khắc cũng không thể ngừng. Nói một cách khác, trước khi bù đắp được lực lượng trong đạo ấn, Dương Khai tuyệt đối không thể hôn mê, nếu không chính là chết.
"Thiếu gia vừa mới ngưng tụ hành Thủy, nên bế quan củng cố mới đúng, sao lại chạy qua đó làm gì?" Nguyệt Hà khó hiểu nhìn qua hắn.
"Có chuyện muốn tìm Chúc tiền bối để giải đáp nghi hoặc, tiền bối đang ở đâu vậy?"
Nguyệt Hà lắc đầu không biết, nửa năm này nàng một mực thủ ở chỗ này, cũng không đi sang những nơi khác, nên làm sao biết Chúc Cửu m đang ở đâu được.
Dương Khai huy động thần niệm, rất nhanh liền bắt được khí tức của Chúc Cửu m, thân hình thoắt cái liền xuất hiện trước mặt nàng.
Ngưng mắt nhìn lại, Dương Khai liền giật mình. Chỉ thấy Chúc Cửu m đang lười biếng nằm trên giường, Lô Tuyết vẻ mặt u oán đang cầm lấy một cái quạt hương bồ, nhẹ nhàng thay nàng quạt quạt, còn ở trước giường thì có một tên đầu Bọ Ngựa đang quỳ một chân trên nên đất, sụp mi thuận nhãn, cũng không biết đang báo cáo chuyện gì cho Chúc Cửu m nghe.
Tên đầu Bọ Ngựa này và tên Dương Khai giết chết trước đó nhìn giống nhau như đúc, ban đầu Dương Khai còn tưởng rằng người chết phục sinh, bất quá khi tỉ mỉ nghĩ lại thì lại cảm thấy không thể nào. Tên đầu Bọ Ngựa kia đã bị hắn đâm nổ đầu, sao có thể sống lại được nữa.
Tên đầu Bọ Ngựa trước mắt này, khẳng định là một tên Bọ Ngựa Yêu khác dưới trướng Chúc Cửu m. Nếu đổi lại là lúc trước, vậy thì sinh vật này đừng hòng tiến vào trong Tinh Thị, nhưng bây giờ Chúc Cửu m tọa trấn nơi đây, hắn muốn đến muốn đi thì nào có ai dám ngăn
cản chứ?
"Đi xuống đi." Chúc Cửu m phất phất tay.
Tên đầu Bọ Ngựa kia xin lỗi một tiếng, lui trở ra, không thèm nhìn Dương Khai một cái nào.
Sau khi tên đầu Bọ Ngựa kia rời đi, Dương Khai mới chắp tay nói: "Tiền bối."
Chúc Cửu m giương mắt nhìn hắn một cái, ừ một tiếng: "Nếu đã tu luyện thành công, vậy sao không hảo hảo bế quan củng cố, chạy đến đây làm gì?"
Dương Khai cau mày nói: "Ta giống như xảy ra chút vấn đề." "Vấn đề gì?" Chúc Cửu m hơi kinh hãi.
"Không biết vì sao ta luôn có cảm giác có một âm thanh ong ong ong trong đầu mình, nhưng khi cẩn thận nghe ngóng thì lại không nghe được gì."
"Có âm thanh?" Chúc Cửu m nhíu mày: "Dạng âm thanh gì?"
"Nói không nên lời." Dương Khai chậm rãi lắc đầu, nghiêng tai lắng nghe một trận, kinh dị nói: "Lại tới. Tiền bối, Nghịch m Dương Ngũ Hành Huyền Vũ Tâm Kinh kia không có vấn đề gì chứ?"
Hắn luôn cảm thấy là do pháp môn này có vấn đề gì đó nên mới đưa
đến cục diện như bây giờ.
Chúc Cửu m ngạc nhiên nói: "Trước kia không nghe nói có loại sự tình này phát sinh." Người gánh chịu trước kia của nàng cũng đã từng tu luyện pháp môn này, nhưng cũng không có dấu hiệu mà Dương Khai nói tới: "Có phải do ngươi bị ảo giác hay không?"
Dương Khai do dự không chắc, nghe nàng ta nói như thế, hắn cũng không dám chắc chắn có phải là do ảo giác hay không. Hơn nữa âm thanh như có như không kia thật ra cũng không ảnh hưởng nhiều lắm tới hắn, hắn chỉ là có hơi lo lắng mà thôi.
"Nếu như ngươi yên tâm, vậy thì có thể thả ra đạo ấn, ta nhìn xem giúp ngươi." Chúc Cửu m đề nghị.
Dương Khai lắc đầu nói: "Có lẽ là do ảo giác a."
Chúc Cửu m tuyển hắn làm người gánh chịu, không có ác ý đối với hắn, nhưng thả ra đạo ấn tương đương với việc bày ra tất cả bí mật của mình trước mặt nàng, Dương Khai tất nhiên không muốn.
Chúc Cửu m cu ̃ng không miễn cưỡng, gật đầu nói: "Có lẽ qua một hồi liền tốt."
Dương Khai gật đầu nói phải, chuyển đề tài nói: "Tiền bối, bảo vật hành Kim kia vẫn không có tin tức sao?"
"Không có, Nhị Lang vừa rồi tới chính là vì báo cáo việc này, tìm lâu
như vậy cũng tìm không thấy bảo vật hành Kim phù hợp với yêu cầu của ngươi, Thái Khư cảnh này e rằng đã hết tài liệu như thế rồi."
Dương Khai cảm thấy thất vọng, trọng chấn tinh thần nói: "Kính xin tiền bối lại để cho bọn thủ hạ tìm kiếm nơi hạ lạc của bảo vật m Dương, cũng phải từ thất phẩm trở lên."
Chúc Cửu m bật cười: "Vậy thì càng khó khăn hơn. Bảo vật Ngũ Hành trong Thái Khư cảnh hoặc ít hoặc nhiều cũng từng xuất hiện bảo vật từ thất phẩm trở lên, duy chỉ có bảo vật m Dương là chưa từng nghe qua, thất phẩm trở xuống thì có thể có một ít."
"Tiền bối biết chí hướng của ta mà!" Dương Khai nghiêm nghị nói.
Chúc Cửu m nói: "Ta sẽ cho người tìm hiểu, bất quá ngươi đừng quá hi vọng."
"Đa tạ tiền bối." Dương Khai khom người cáo lui.
Sau khi Dương Khai đã rời đi, trong mắt Chúc Cửu m mới lóe lên tinh quang, nỉ non nói:" Nguyệt Tinh chi linh kia chẳng lẽ không bị ma diệt sao?"
Khi nghe Dương Khai đề cập tới âm thanh khác thường vang lên trong đầu, nàng liền chợt nhớ tới tia linh tính mà mình nhìn thấy trong Nguyệt Tinh kia. Dương Khai luyện hóa Nguyệt Tinh, tất nhiên là cũng luyện hóa hấp thu tia linh tính kia, nếu như nó không bị ma
diệt, vậy thì có lẽ có khả năng nó đang quấy phá trong cơ thể hắn.
Bất quá loại sự tình này nói cho Dương Khai biết thì cũng chỉ làm cho hắn lo lắng, nên nàng dứt khoát không nói. Dù sao mục đích của nàng là để cho Dương Khai thay nàng cướp đoạt phần cơ duyên kia, đợi đến khi rời khỏi Thái Khư cảnh, Dương Khai sống hay chết thì có liên quan gì tới nàng.
Trong mật thất, Dương Khai bế quan tu hành, củng cố lực lượng hành Thủy vừa mới luyện hóa, việc chủ yếu nhất chính là thôi động pháp môn Nghịch m Dương Ngũ Hành Huyền Vũ Tâm Kinh kia, cố gắng để loại sự tình này biến thành bản năng của mình. Nếu như thật sự có thể làm đến điểm này thì hắn sẽ không phải sợ việc đột nhiên hôn mê bất tỉnh nữa. Nếu đã là bản năng, vậy thì cho dù đang trong trạng thái hôn mê, pháp môn này vẫn sẽ một mực thôi động, không đến mức khiến cho Ngũ Hành bên trong Đạo Ấn hỗn loạn.
Trăm vạn đại quân của Chúc Cửu m lục soát khắp các ngõ ngách trong Thái Khư cảnh, tìm kiếm dị bảo hành Kim và dị bảo m Dương trong hơn hai năm cũng không thu hoạch được gì. Dương Khai ban đầu còn có hơi chờ mong, dần dần cũng không hy vọng vào đó nữa.
Trong hai năm này, thực lực cảnh giới của hắn không đề thăng quá nhiều, bất quá lực lượng hành Thủy trong đạo ấn đã được củng cố một cách triệt để, có thể làm được tới mức tùy tâm mà phát, pháp
môn Nghịch m Dương Ngũ Hành Huyền Vũ Tâm Kinh kia cũng đã sơ bộ biến thành bản năng của hắn.
Hắn cũng liên lạc khá nhiều với tên tiểu mập mạp Từ Chân kia, tên kia bị Chu Yếm chọn làm người gánh chịu, tất nhiên cũng được Chu Yếm đa ̣i lực vun trồng. Theo như hắn lời nói, trong tay tên Chu Yếm này có vô số dị bảo, trong thời gian hai năm qua, hắn đã gần tề tựu đủ lực lượng m Dương Ngũ Hành, một chân bước vào ngưỡng cửa Khai Thiên cảnh.
Bất quá Thiên Địa pháp tắc trong Thái Khư cảnh có điểm cổ quái, dù cho lực lượng trong đạo ấn đầy đủ thì cũng vô pháp khai thiên tích địa, thành tựu Tiểu Càn Khôn trong cơ thể, vì vậy hắn cũng không thể đột phá được.
Có điều thực lực của hắn tuyệt đối đã được tăng lên gấp bội, hắn lúc trước thật sự không thể nào so sánh nổi.
Từ Chân và mấy người Ninh Đạo Nhiên cũng đều đã liên hệ được với nhau, cũng gián tiếp tìm hiểu tin tức giúp hắn. Dương Khai phát hiện quả thực như lời tên tiểu mập mạp này nói trước đó, mấy vị đệ tử động thiên phúc địa kia có một người tính một người, đều bị những Thánh Linh khác nhau tuyển làm người gánh chịu, người nào người nấy bế quan khổ tu, thực lực tăng nhiều.
Trong đó Cố Phán bị Quỳ Ngưu bắt, Khúc Hoa Thường rơi vào trong tay Phì Di, Ninh Đạo Nhiên thì bị Chư Kiền bắt được.
Đối với mấy vị đệ tử động thiên phúc địa này, thực lực cường đại là may mắn cũng là bất hạnh, may mắn là được những Thánh Linh này đại lực vun trồng, mỗi người bọn họ đều bớt đi mấy trăm năm khổ tu. Không may chính là trong trận Đoạt Linh Chi Chiến này, bọn hắn chỉ là quân cờ trong tay các đại Thánh Linh.
Thành, hết thảy dễ nói, bại, hậu quả đáng lo, người gánh chịu sau khi thất bại chết trên tay những Thánh Linh này nhiều không đếm xuể.
Vả lại Từ Chân cũng đã nói, trong Thái Khư cảnh này tuyệt đối không chỉ có mấy vị Thánh Linh này, còn có rất nhiều vị chưa từng lộ diện. Bọn hắn nhất định cu ̃ng tuyển không ít người gánh chịu để bí mật bồi dưỡng, những người gánh chịu này trước đó có lẽ bừa bãi vô danh, nhưng bây giờ nhất định đều sẽ nhất phi trùng thiên, chỉ chờ Đoạt Linh Chi Chiến để phát ra hào quang.
Dương Khai và những người khác không có giao tình gì, dù là Khúc Hoa Thường kia thì Dương Khai cũng chỉ nghiên cứu thảo luận qua m Dương đại đạo với nàng ta mà thôi. Duy chỉ có Cố Phán đến từ
vùng đất xuất thân của tổ tiên Trương Nhược Tích, khi biết được nàng hết thảy bình an, Dương Khai cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.
m thầm hạ quyết tâm, lần sau gặp lại, nhất định phải hỏi nàng một chút sự tình liên quan tới Trương Nhược Tích.
Một ngày này, Liên Lạc Châu truyền tới ba động, Dương Khai lập tức cầm lên, thần niệm thăm dò tiến vào trong đó.
Lời nhắn của Từ Chân lập tức vang lên: "Dương huynh, Đoạt Linh Chi Chiến sắp bắt đầu."
Dương Khai cảm thấy tinh thần run rẩy một cái: "Sao ngươi lại biết được?" Hắn không hề nhận được một chút tin tức nào, Chúc Cửu m cũng không nói qua với hắn những thứ này.
Từ Chân nói: "Chu Yếm nói cho ta biết, những Thánh Linh như bọn hắn sinh trưởng ở đây, nhạy cảm không gì sánh được với sự biến hóa của Thái Khư cảnh. Hắn nói ngắn thì một năm, lâu thì ba năm, Vô Lão Chi Địa sẽ mở ra, khi đó, Đoạt Linh Chi Chiến sẽ liền khai hỏa. Đến lúc đó, những người gánh chịu như chúng ta sẽ phải thư hùng một trận ở trong kia."
Dương Khai cười ha ha: "Vậy Từ huynh cũng nên cẩn thận, đến lúc đó ta sẽ không thủ hạ lưu tình đâu."
Từ Chân nói: "Thực lực của ta bây giờ cũng đã tăng lên rất nhiều, chưa chắc không phải là đối thủ của ngươi, Dương huynh cũng nên cẩn thận." Sau đó hắn đổi đề tài, kích động nói: "Cuối cùng cũng có
thể rời khỏi địa phương quỷ quái này rồi."
Dương Khai yên lặng: "Rời đi?"
Từ Chân nói: "Dương huynh hẳn là không biết, sau khi Đoạt Linh Chi Chiến kết thúc, Thái Khư cảnh sẽ liền đóng lại. Đến lúc đó những kẻ ngoại lai như chúng ta này đều sẽ bị đưa ra ngoài. Nói một cách khác, Vô Lão Chi Địa mở ra, cũng tượng trưng cho thời điểm Thái Khư cảnh đóng lại!"
Dương Khai thần sắc chấn động: "Thật như vậy ư?"
"Ngươi đi hỏi thăm Thiên Nguyệt Ma Chu kia một chút thì liền biết, từ xưa đến nay luôn là dạng này."
Đây cũng là một tin tức tốt, Thái Khư cảnh mặc dù là một bảo khố tự nhiên cự đại, hắn cũng thu thập được tài phú khó có thể tưởng tượng được ở trong này, cũng đã ngưng tụ xong lực lượng Thủy Thổ, nhưng bảo vật hành Kim và m Dương vẫn một mực không thể tìm thấy, xem ra Thái Khư cảnh này hẳn là không có, chỉ có thể trông cậy vào ngoại giới.
Sớm rời đi một chút, đối với hắn cu ̃ng có chỗ tốt.
Khẽ tính toán thời gian, cũng nên đến lúc Thái Khư cảnh đóng lại rồi.
Đám người bọn hắn tiến vào đây cũng đã được bảy, tám năm, Chu
Yếm kia nói ngắn thì một năm, lâu thì ba năm, Vô Lão Chi Địa sẽ mở ra, Thái Khư cảnh đóng lại, đúng là có hơi tương xứng với những gì được kể trong truyền thuyết.
Lại hàn huyên với Từ Chân một hồi, sau đó Dương Khai mới thu hồi Liên Lạc Châu, trực tiếp rời khỏi mật thất, tìm tới chỗ Chúc Cửu m.
Chúc Cửu m nhìn thấy hắn đến thì có hơi kinh ngạc, bất quá vẫn gật đầu nói: "Ngươi tới đúng lúc, bản cung có một số việc muốn nói với ngươi."
Nói xong, nàng ta bỗng nhiên nháy mắt ra dấu.
Nguyệt Hà cùng Lô Tuyết đều tỏ vẻ áy náy mà nói: "Thiếu gia, đắc tội."
Vừa dứt lời, hai nữ tử này liền cùng nhau động thủ, một người đưa tay điểm tới chỗ trán của Dương Khai, một người giũ ra một đạo Hồng Lăng, quấn quanh cái hông của Dương Khai.
Dương Khai không hiểu thấu, ngay sau đó giận tím mặt, quát: "Các ngươi phản ta!"
Thân thể hắn chấn động, lửa nóng hừng hực thiêu đốt, chỉ nghe hai nữ tử khẽ hô một tiếng, sau đó cùng nhau lui lại mấy bước, sắc mặt hơi đều trắng bệch đi.
Dương Khai còn chưa kịp hỏi rõ, liền thấy Chúc Cửu m chu ra miệng nhỏ, phun ra một đạo mạng nhện chụp xuống đầu hắn.