Ngày đó tại Kiếm Các Tinh Thị, Dương Khai cùng Đường Lang Đầu đại chiến một trận, Đường Lang Đầu mất mạng, Dương Khai cũng không tốt hơn, bị trọng thương, cùng Lô Tuyết dìu nhau rời đi, được nàng đưa đến một chỗ ẩn nấp chữa thương, Dương Khai sức khôi phục kinh người, ba năm ngày đã không có gì đáng ngại, trước khi đi cũng không nói gì với nàng. theo Dương Khai, hai người là địch, không phải bạn, Lô Tuyết không thừa cơ ám toán hắn đã để hắn rất kinh ngạc rồi.
Vốn cho rằng hẳn sẽ rất khó chạm mặt nữa, ai ngờ hôm nay được Xích Giao truyền niệm, biết được nàng đang ở ngay bên ngoài Tinh Thị.
Xích Giao ở Nguyên Từ Sơn bị Lô Tuyết một kiếm trảm trên cổ, đầu suýt nữa chém xuống, đối với nàng tự nhiên là hận thấu xương, cu ̃ng nhớ kỹ khí tức của nàng, phát hiện tung tích của nàng chẳng có gì lạ.
Bởi vì mối thù ngày đó, Xích Giao nhiều lần tới đây gây sự với Lô Tuyết, muốn báo thù tuyết hận.
Đáng tiếc Lô Tuyết cứ tránh mà không gặp, Xích Giao đến là nàng xa xa bỏ chạy, chờ Xích Giao trở lại nàng mới quay về, lặp đi lặp lại mấy lần, Xích Giao cũng không làm gì được nàng, đành thôi.
Lần này thấy Dương Khai, nói cái này cho Dương Khai, đại khái là muốn Dương Khai ra mặt thay nó.
Từ biệt đã có hơn hai tháng, thương thế của Lô Tuyết đã khá nhiều, có điều khí tức vẫn còn có chút bất ổn, sắc mặt cũng hơi có vẻ tái nhợt, hẳn là còn chưa hoàn toàn khôi phục lại. Dù sao cũng là bị Kim Ô Chân Hỏa thiêu đốt mà thương, không có một năm nửa năm là rất khó khôi phục.
"Tìm ta có việc?" Dương Khai nhìn nàng hỏi, nữ nhân này không có sát cơ, ánh mắt nhìn mình cũng không thấy nửa điểm phẫn hận, hẳn không phải đến báo thù.
Lô Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.
"Chuyện gì, nói đi."
Lô Tuyết há miệng, muốn nói cái gì, nhưng một hồi lâu cũng không thể nói ra miệng.
Dương Khai có chút không kiên nhẫn, hắn vội vã về Ngọa Long sơn
tu hành, cu ̃ng không có tâm tư này lãng phí thời gian với nữ nhân, phất tay nói: "Vậy chờ ngươi nghĩ kỹ rồi nói."
Quay người muốn rời đi.
Phía sau truyền đến tiếng vội vàng Lô Tuyết: "Thiếp thân muốn đi theo đại nhân!".
Dương Khai quay đầu, kinh ngạc nhìn nàng: "Ngươi nói cái gì?"
Hắn hoài nghi mình có nghe lầm hay không, bằng không sao có thể có thỉnh cầu vô căn cứ như thế.
Lô Tuyết yên lặng nhìn hắn, mặt đỏ lên, cúi đầu nói: "Ta muốn đi theo đại nhân, mong đại nhân ân chuẩn!"
Lần này Dương Khai nghe rõ ràng, vẫn còn khó có thể tin, ngày đó trong Kiếm Các Tinh Thị, Lô Tuyết đã khiến hắn không thể nào hiểu được, bây giờ lại đưa ra một thỉnh cầu càng khiến người ta không thể nào hiểu được.
Nàng bị Kim Ô Chân Hỏa tra tấn sống không bằng chết, kém chút mất mạng, há lại sẽ không có oán niệm đối với Dương Khai? Kiếm Các bị hắn giết vài trăm người, ngay cả Chung Phiền Lạc Thanh Vân đều chết trên tay Dương Khai, đổi lại bất cứ người nào chỉ sợ nhất định timg cơ hội muốn báo thù.
Nhưng ở trong Kiếm Các Tinh Thị, nàng lại mang Dương Khai đang
trọng thương đến nơi vắng vẻ chữa thương. Coi như nàng lòng dạ rộng lượng, nhưng nhiều lắm cũng chính là cùng Dương Khai nước sông không phạm nướ cgiếng, há lại sẽ đưa ra nguyện ý muốn đi theo?
Dương Khai không khỏi hoài nghi nàng có phải có ý khác hay không.
"Ta không có ý gì khác, chính là muốn đi theo ngươi, Thái Khư cảnh hung hiểm, ta muốn còn sống rời đi." Lô Tuyết ngẩng đầu giải thích.
Nếu không tận mắt thấy biến cố to lớn trong Kiếm Các Tinh Thị kia, có lẽ Lô Tuyết sẽ không có ý nghĩ này, nhưng ngay cả lục phẩm Khai Thiên các chủ Kiếm Các đều bị giết, trong Thái Khư cảnh càng có tung tích Thánh Linh, nàng đi một mình thật sự không có cảm giác an toàn.
Càng nghĩ, vẫn cảm thấy đi theo Dương Khai tương đối an toàn, tối thiểu nhất, trong Thái Khư cảnh này, hắn là mạnh nhất, nếu là thật sự có đại kiếp đến, ai có thể bình an rời đi, Dương Khai là hy vọng lớn nhất. Mà sở dĩ trốn ở chỗ này, cũng là bởi vì thân phận của nàng, dù sao nàng cũng là thủ lĩnh Kiếm Các, nếu đến Xích Tinh Tinh Thị, khẳng định bị bắt lại. Nàng ở đây ra xa nhìn Tinh Thị chính là muốn nhìn xem lu ́c na ̀o Dương Khai đi ra, nào biết không đợi được Dương Khai, ngược lại là chờ được Xích Giao mấy lần.
Dương Khai nhìn thẳng hai mắt của nàng, ánh mắt thâm thúy, như
có thể nhìn vào sâu trong nội tâm của nàng, thấy rõ những suy nghĩ ẩn tàng kia.
Lô Tuyết bình yên như thường, không thấy vẻ chột dạ.
Giây lát, Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng: "Ngươi thật có ý này?"
Lô Tuyết nghiêm mặt gật đầu: "Không có nửa câu nói ngoa." "Sẽ không cảm thấy ủy khuất?"
"Nguyệt Hà cô nương cũng đi theo đại nhân, so với ta nàng còn phải lợi hại hơn, nàng cảm thấy ủy khuất sao?".
"Nhanh mồm nhanh miệng, hắc hắc." Dương Khai chắp hai tay sau lưng, chậm rãi lắc đầu.
Lô Tuyết đỏ mặt lên: "Đại nhân sợ sao? Sợ ta khôi phục lại, thừa dịp ngươi không đề phòng mà thống hạ sát thủ?"
Nàng đưa ra thỉnh cầu này, vốn đã xấu hổ vô cùng, Dương Khai lại còn hỏi đến hỏi đi, để nàng càng khó tự kiê ̀m chế, có chút thẹn quá hóa giận.
"Sợ đb." Dương Khai hừ một tiếng, một tứ phẩm Khai Thiên trong Thái Khư cảnh này đối với hắn không có nhiều uy hiếp, quả quyết nói: "Ngươi đã đưa tới cửa, vậy bản tọa từ chối thì bất kính."
Ngược lại muốn xem xem tiểu nương bì này đến cùng muốn làm gì, so với ngờ vực vô căn cứ mục đích của nàng, không bằng đưa nàng theo trên người, nếu nàng thật có dị tâm, kiểu gì cũng sẽ lộ ra, đến lúc đó một chưởng giết là được.
Nhanh chân bước đến Lô Tuyết, đưa tay nắm eo nàng, khẽ nói: "Chớ phản kháng!"
Lô Tuyết trừng to mắt, miệng mũi rất nhanh bị khí tức hùng hồn kia LẤP vào, nội tâm lập tức tán loạn, suýt nữa đã vỗ ra một chưởng.
Hắn muốn làm gì? Hắn có phải hiểu lầm cái gì rồi? mình là nói muốn đi theo hắn, không có ý gì khác, Lô Tuyết khóc không ra nước mắt. Hữu tâm phản kháng, nhưng nghĩ đến thực lực khủng bố của Dương Khai, lấy trạng thái bây giờ của mình sao có thể phản kháng?
Trong chớp mắt, trong đầu Lô Tuyết tung ra một câu, dê vào miệng cọp!
Suy nghĩ lung tung, chợt thấy không gian bốn phía vặn vẹo, cả người lập tức lâm vào trong bóng tối, hắc ám thôn phệ.
Vẻn vẹn chỉ một cái chớp mắt, thấy hoa mắt, lại lần nữa khôi phục lại.
Dương Khai buông tay, đưa tay bắt lấy Thương Long Thương, bước đến phía trước: "Ngươi thương thế chưa lành, tự trị thương đi, không
có chuyện gì thì đừng phiền ta."
Ra bên ngoài trăm trượng, diễn luyện thương thuật, rất nhanh đắm chìm trong đó.
Lô Tuyết ngơ ngác nhìn hắn, một hồi thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn chung quanh, nơi này không phải chỗ sơn phong vừa rồi, mà là một nơi khác.
Không gian thuấn di! Lô Tuyết nghiêm mặt.
Thế mới biết mới vừa rồi là mình hiểu lầm, Dương Khai ôm nàng cũng không phải muốn ăn nàng, mà là muốn dẫn nàng cùng xuyên qua hư không, kêu nàng chớ phản kháng cũng là vì tốt cho nàng, xuyên qua hư không, vạn nhất có chỗ dị động, nói không chừng sẽ bị hư không thôn phệ, vĩnh viễn tìm không thấy trở về đường.
Sắc mặt tái nhợt lại hơi đỏ lên, đứng bình tĩnh ở đó, nhìn Dương Khai vũ động trường thương, quét phá hư không.
Rất nhanh, nàng phát hiện ra một chút mánh khóe, Dương Khai thi triển thương thuật đếm mãi không hết, một chiêu tiếp lấy một chiêu, vừa dũng vừa uy mãnh, khi thì đại khai đại hợp, khi thì tinh mịn như mưa, nhìn uy năng bất phàm, võ giả bình thường ở trước mặt hắn gần như không thể đón được một thương, chính là mình đi lên chỉ sợ cũng không kiên trì được bao lâu sẽ bị chọc tới chết >.<.
Nhưng luôn có một chỗ không cân đối.
Lô Tuyết khẽ nhíu mày, không biết chỗ không cân đối này ở đâu.
Qua mấy ngày, Dương Khai lại một lần nữa thi triển những thương thuật kia.
Mấy ngày nữa, lại là như vậy.
Lô Tuyết yên lặng đếm, từ đầu đến cuối, Dương Khai sử dụng tổng cộng 1,134 loại bí thuật Thương Đạo, mỗi một đều không giống nhau, mà lại mỗi một lần thi triển đều sẽ cho người ta một cảm giác càng thành thạo.
Đúng òi! Lô Tuyết bừng tỉnh, cuối cùng minh bạch ban đầu mình nhìn thấy không cân đối là cái gì.
Đó chính là ngây ngô!
Mặc dù Dương Khai chiêu thức uy lực bất phàm, nhưng hắn giống như là tập tễnh học theo, tự tìm tòi Thương Đạo, luyện dần vững chắc.
Thời gian nhoáng một cái, một tháng sau, Dương Khai thu thương đứng một chỗ, nhíu mày trầm tư.
Qua khoảng thời gian này tu hành, hắn xác thực thu hoạch không nhỏ, nhưng hồi tưởng lại đao pháp của Đường Lang Đầu, lại vẫn phát giác được mình cùng đối phương là cách biệt một trời, đao pháp của
đối phương là tự nhiên mà thành, mỗi một đao đều như linh dương móc sừng, không có dấu vết mà lần theo, để cho người ta khó lòng phòng bị, uy lực cũng to lớn.
Chẳng lẽ phương pháp tu hành của mình không đúng?
Đang lúc trầm tư, chợt nghe một tiếng truyền đến: "Đại nhân đang tu hành thương thuật?"
Quay đầu nhìn lại, chẳng biết lúc nào Lô Tuyết đã đi tới.
Dương Khai gật gật đầu, ừ một tiếng, nàng không mở miệng nói chuyện có lẽ mình đã quên cả nàng đi.
Lô Tuyết nói: "Đại nhân thi triển ngàn loại thương thuật, đây là muốn tập thiên gia chi trưởng?"
"Có ý nghĩ này, có điều cảm giác thu hoạch không quá lớn." Dương Khai có chút uể oải, tương đối so với ban đầu, trên thương thuật chi đạo hắn xác thực có trưởng thành rất lớn, nhưng so với hắn mong muốn lại còn quá nhỏ, cũng có thể là do thời gian tu hành không đủ.
Lô Tuyết nói: "Đại nhân làm như vậy thật giống một cố nhân của ta."
"Ồ?" Dương Khai sáng mắt, "Ngươi cố nhân kia cũng tu hành như thế?"
Lô Tuyết gật đầu: "Vâng, có điều hắn thu tập được thương thuật không nhiều như đại nhân, chỉ có một hai trăm loại mà thôi."
"Hắn cuối cùng tu hành thế nào?" Dương Khai khẩn cấp hỏi.
"Thành công." Lô Tuyết từ từ nói, lộ ra vẻ hồi ức, "Hắn hao phí mấy chục năm, tập bách gia chi trường, tẩy thô tồn tinh, tu thành một thương tất sát, một thương kia là một kích mạnh nhất của hắn, ta từng cùng hắn luận bàn qua, Khai Thiên cảnh đồng phẩm giai khó mà ngăn cản."
"Một thương tất sát!" Dương Khai không khỏi lộ ra vẻ hướng về, có điều nghe Lô Tuyết nói người kia hao phí mấy chục năm, lập tức im lặng.
Tập bách gia chi trường mất mấy chục năm, vậy hắn thiên gia chi trưởng này phải bao nhiêu năm?