Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Nguyệt Hà nói: "Ngươi đang nói đùa sao?"

Dù hắn là đệ tử Động Thiên thì loại yêu cầu này cũng hơi quá vô lễ một chút, tài liệu lục phẩm trân quý bực nào, đến cầu tình người không có nửa điểm giao tình với mình, có phải là quá đề cao mình rồi hay không.

"Không phải trò đùa không phải trò đùa." Từ Chân vội vàng khoát tay, mặt toát mồ hôi nói: "Ta cũng biết Nguyên Từ Thần Thạch lục phẩm kia trân quý, bởi vì có cái gọi là vô công bất thụ lộc, cho nên ta tuyệt đối sẽ không lấy không. Nếu hắn có thể cho ta một khối thần thạch lục phẩm, ta liền tặng cho hắn một cọc cơ duyên, tuyệt đối là một vật làm hắn cảm thấy cực kỳ giá trị."

"Cơ duyên gì?" Nguyệt Hà hỏi. Nếu đổi lại là người khác nói những lời này, Nguyệt Hà chưa chắc sẽ tin, nhưng tiểu mập mạp này dù sao cũng có lai lịch không nhỏ, nghe một chút cũng không sao.

Ai ngờ tiểu mập mạp lại bỗng nhiên mỉm cười khoát tay nói: "Không

thể nói không thể nói, việc này được hay không được, đợi ta bái kiến chủ nhân nơi đây thì liền biết."

"Thiếu gia đang bế quan, tạm thời không tiếp khách!"

Tiểu mập mạp nháy mắt mấy cái, có hơi bất đắc dĩ nói: "Vậy hắn lúc nào sẽ xuất quan?"

"Khó nói." Nguyệt Hà chậm rãi lắc đầu, nàng thậm chí còn không quá rõ ràng Dương Khai vì chuyện gì mà bế quan, vậy thì làm sao biết hắn lúc nào sẽ xuất quan được.

Tiểu mập mạp không khỏi vò đầu, trong dự đoán của hắn, sau khi hắn tiến vào đây thì sẽ gặp được Dương Khai, đem ý đồ của mình nói với đối phương một chút, đối phương hẳn là sẽ không cự tuyệt. Nhưng hiện tại hắn còn không thấy được mặt mũi của Dương Khai, chuyện này có hơi sầu người a.

"Vị tỷ tỷ này, ta có thê ̉ở chỗ này chờ hắn sao?" Từ Chân quay đầu nhìn qua Nguyệt Hà, vẻ mặt thành thật hỏi.

Nguyệt Hà hơi trầm ngâm, vuốt cằm nói: "Có thể."

Dù sao tòa phủ đệ này bây giờ ngoại trừ Dương Khai đang bế quan ra, cũng chỉ còn có nàng, Trần Nguyệt, mấy người của Đại Nguyệt châu và một số tỳ nữ thực lực thấp kém, để cho Từ Chân ở chỗ này cũng không ảnh hưởng quá nhiều.

Huống hồ, Nguyệt Hà cũng muốn tìm hiểu xem, tiểu mập mạp này rốt cuộc có phải là người của Thần Đỉnh Thiên hay không.

Từ Chân nghe thấy vậy thì đại hỉ, chắp tay nói: "Đa tạ tỷ tỷ!"

Nguyệt Hà che miệng: "Ngươi nói chuyện thật là ngọt!" Sau đó nàng nghiêng đầu ra hiệu cho Trần Nguyệt, nói: "Tìm cho hắn một gian phòng."

Trần Nguyệt gật đầu, ra dấu với Từ Chân: "Đi theo ta."

Hôm sau, một cỗ lực lượng nóng rực đột nhiên bạo phát ra từ một nơi nào đó trong phủ đệ. Nguyệt Hà giật mình, phát giác được đó là chỗ của Mạnh Hoành, thân hình thoắt cái liền lập tức tiến đến.

Chỉ có điều đến khi nàng đến nơi, lại phát hiện ra Dương Khai đã ở đó. Hiển nhiên là động tĩnh ở nơi này đã quấy nhiễu hắn, làm hắn vội vàng đến đây điều tra.

Mạnh Hoành luyện hóa Thái Dương Chân Hỏa ngũ phẩm kia, trước sau hao tốn gần một tháng, cho đến hiện tại mới ngưng tụ thành công. Lực lượng hành Hỏa không ngừng lưu chuyển trên đạo ấn trong cơ thể của hắn, chỉ có điều trong lúc nhất thời, hắn không có cách nào khống chế nó một cách tự nhiên được. Lúc trước thứ hắn ngưng tụ bất quá là tam phẩm, lần này lại tăng lên hai phẩm giai, làm hắn cũng có hơi không quá quen thuộc.

Lực lượng bộc phát vừa rồi, chính là do hắn muốn kiểm nghiệm thực lực của mình một chút, kết quả nhất thời không quan sát, kém chút nữa đã đốt cháy phủ đệ.

"Chúc mừng Mạnh huynh." Dương Khai mỉm cười nói.

Mạnh Hoành đứng dậy, hỏa lực trên người bành trướng, vẫn chưa có cách nào thu phóng lực lượng hành Hỏa của mình một cách tự nhiên. Hắn nghiêm nghị ôm quyền, quỳ xuống vái chào, nói: "Mạnh Hoành đa tạ đại ân của Dương huynh, ân này cũng giống như tái tạo, quãng đời còn lại tuyệt không dám quên!"

Dương Khai khoát tay nói: "Phá rồi lại lập là do chính ngươi quyết định, ta chỉ là cung cấp cho ngươi một phần tài liệu mà thôi, Mạnh huynh đừng nghiêm trọng."

Mạnh Hoành chậm rãi lắc đầu: "Nếu như không được kiến thức thần uy của Dương huynh, Mạnh mỗ làm sao biết được Võ Đạo mênh mông, cũng sẽ không biết hổ thẹn quay đầu. Ngày khác nếu ta có thể thành tựu Khai Thiên, đó cũng là do Dương huynh ban tặng!"

Nguyệt Hà hé miệng cười nói: "Được rồi hai người các ngươi, Mạnh Hoành ngươi vừa ngưng tụ lực lượng hành Hỏa, trước tiên vững chắc một chút rồi lại nói."

Mạnh Hoành vuốt cằm nói: "Đang có ý này."

Bọn họ đang nói chuyện ở bên này, bỗng nhiên một cái âm thanh xa lạ chen vào: "A, Thái Dương Chân Hỏa ngũ phẩm a, không tệ không tệ."

Dương Khai và Mạnh Hoành cùng lúc quay đầu, thuận theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một tên tiểu mập mạp sắc mặt trắng noãn thản nhiên đi tới từ bên kia, vẻ mặt có hơi hăng hái đánh giá Mạnh Hoành.

"Các hạ là. . ." Mạnh Hoành cảm thấy hơi mù mờ.

Dương Khai cũng mờ mịt, tiểu mập mạp này là ai? Tại sao trước kia chưa thấy qua.

Nguyệt Hà nói: "Thiếu gia, quên nói với ngươi, vị này là. . ."

"Để ta tự mình giới thiệu đi." Tiểu mập mạp mỉm cười đánh gãy lời nói của Nguyệt Hà. Hắn đi thẳng tới trước mặt Dương Khai, ngẩng đầu nhìn đối phương, ôm quyền nói: "Thần Đỉnh Thiên đệ tử Từ Chân, bái kiến Dương huynh!"

Đồng tử của Dương Khai bỗng nhiên co rụt lại: "Thần Đỉnh Thiên?" Mạnh Hoành cũng thất thanh nói: "Thần Đỉnh Động Thiên?"

Trong lúc nỗi lòng chập trùng, một thân hỏa lực nóng rực trên người hắn ầm ầm bạo phát ra. Cũng may mấy người bên cạnh hắn đều là hạng người không tầm thường, Thái Dương Chân Hỏa ngũ

phẩm này mặc dù có uy lực không phải dạng vừa, nhưng cũng không đả thương được bọn hắn. Có điều việc này lại khiến cho Mạnh Hoành hoảng sợ, vội vàng nín thở ngưng thần, thu liễm lực lượng, ngầm cười khổ, nghĩ thầm mình quả thật nên tranh thủ thời gian bế quan, ít nhất phải đến mức thu phát lực lượng hành Hỏa này một cách tự nhiên mới được, nếu không chỉ cần sơ sẩy một cái là sẽ ngộ thương người một nhà.

"Đúng vậy!" Tiểu mập mạp mỉm cười gật đầu.

Dương Khai quay đầu nhìn về phía Nguyệt Hà, ánh mắt kia rõ ràng là đang hỏi, là thật hay là giả?

Nguyệt Hà bắn lại một ý tứ, mười phần hết tám chín! Dù sao nàng trước đó cũng nhìn qua lệnh bài kia, nghiệm chứng qua thân phận của Từ Chân.

"Thì ra là túc đồ của Thần Đỉnh Thiên, thất kính!" Dương Khai chắp tay ôm quyền.

"Không mời mà tới, Dương huynh thứ lỗi!" Biểu hiện của Từ Chân thật sự không hề làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

"Không biết Từ huynh tới đây có gì chỉ giáo?" Dương Khai nghi ngờ nhìn qua hắn.

Từ Chân mỉm cười nói: "Lúc trước đã từng cùng vị tỷ tỷ này nói qua,

ta tới đây, là muốn đưa Dương huynh một cọc cơ duyên, cũng muốn cầu một chút chỗ tốt từ chỗ Dương huynh! Chỉ có điều vị tỷ tỷ này nói Dương huynh đang bế quan, không tiện quấy rầy, ta liền ở chỗ này chờ, hiện tại rốt cuộc nhìn thấy Dương huynh xuất quan."

"Cơ duyên? Chỗ tốt?" Dương Khai hơi nhíu mày lại.

Từ Chân nói: "Có thể chuyển sang nơi khác nói chuyện hay không?" Chỉ trong chốc lát này, hai đệ tử khác của Đại Nguyệt châu cũng phát giác ra động tĩnh mà đến, ngay cả Trần Nguyệt cũng đang quan sát từ một nơi rất xa, nhiều người phức tạp, thực sự không phải là địa phương để đàm luận.

Dương Khai vuốt cằm nói: "Mời tới bên này!"

Quay đầu căn dặn Nguyệt Hà: "Tìm một gian mật thất khác cho Mạnh huynh."

"Vâng!" Nguyệt Hà đáp ứng.

Dương Khai thì mang theo Từ Chân tiến vào trong phòng khách.

Nguyệt Hà hiếu kỳ Từ Chân kia rốt cuộc muốn làm gì, nên nàng vội vội vàng vàng an bài tốt chỗ trú cho Mạnh Hoành rồi liền chạy qua. Bất quá khi nàng tới phòng khách thì lại không tìm thấy người đâu,

thần niệm quét qua, lập tức phát giác được chỗ của Dương Khai, thân hình lắc lư, rất nhanh liền đứng trước một gian mật thất.

Chỉ thấy Dương Khai vẻ mặt mong đợi đứng ở bên ngoài, Từ Chân thì lại không thấy bóng dáng đâu.

"Tiểu mập mạp kia đâu?" Nguyệt Hà hỏi.

Dương Khai chỉ chỉ mật thất: "Trong đây."

"Hắn ở bên trong làm gì?" Nguyệt Hà không hiểu: "Các ngươi nói chuyện xong rồi?"

"Ừm!" Dương Khai gật gật đầu.

"Đàm luận cái gì mà nhanh như vậy!" Nguyệt Hà có hơi cạn lời, nàng còn cố ý chạy tới nghe lén một chút a: "Lúc trước hắn nói hắn muốn cầu một khối Nguyên Từ Thần Thạch lục phẩm. . ."

"Không sai, ta đã đáp ứng hắn." Dương Khai gật gật đầu: "Gia hỏa này có hơi lợi hại, muốn Nguyên Từ Thần Thạch kia, hẳn là muốn ngưng tụ lực lượng hành Kim!"

Người có thể lấy tài liệu lục phẩm ngưng tụ lực lượng  m Dương Ngũ Hành, tư chất chắc chắn sẽ không kém, thậm chí có thể nói là vô cùng tốt, bằng không căn bản là không có cách nào tiếp nhận sự trùng kích của tài liệu lục phẩm đó đối với đạo ấn. Mạnh Hoành là đại đệ tử của Đại Nguyệt châu, tuy nói Đại Nguyệt châu không tính là thế lực đặc biệt lợi hại gì, nhưng xét tư chất, Mạnh Hoành tuyệt đối là đệ nhất nhân ở Đại Nguyệt châu. Với năng lực của hắn mà cực

hạn cũng chỉ là ngũ phẩm mà thôi, hơn nữa còn có phong hiểm thất bại.

Nhưng mục tiêu của tên Từ Chân này thì lại trực chỉ lục phẩm, từ đó có thể thấy được sự chênh lệch giữa bọn họ. Nói một cách khác, tên Từ Chân này nhất định muốn trở thành Khai Thiên lục phẩm.

Thế nhưng Nguyên Từ Thần Thạch trên Nguyên Từ Sơn kia, tất cả những khối lục phẩm đều bị Dương Khai bỏ vào trong túi, vì vậy hắn ngoại trừ đến tìm Dương Khai ra thì không còn cách nào khác.

Dương Khai cũng cảm thấy may mắn vì mình ngày đó đã lấy đi tất cả thần thạch lục phẩm, nếu không thật đúng là có khả năng đã bỏ lỡ hồi cơ duyên này. Từ Chân không mời mà tới, thế nhưng đã giải quyết giúp hắn một thiên đại nan đề, việc này nếu như thành công, ngày sau trên tay hắn lại có thêm một phần đại sát khí!

"Đệ tử động thiên phúc địa đều cao minh như thế ư?" Dương Khai quay đầu hỏi. Nếu thật là như vậy, vậy thì Khai Thiên trung phẩm thượng phẩm trong những động thiên phúc địa kia, chẳng phải nắm một cái là được một bó to?

Nguyệt Hà nói: "Làm sao có thể, này Từ Chân có thể ngưng lực lượng lục phẩm, ở trong động thiên phúc địa tất nhiên cũng là nhân vật đỉnh tiêm, bất quá những động thiên phúc địa kia mặc dù không có

khoa trương như ngươi nghĩ, nhưng ta nghe nói đệ tử chính thức ít nhất cũng phải ngưng tụ Khai Thiên tam phẩm, tam phẩm trở xuống sẽ bị khu trừ, hoặc là bị sung làm hạ nhân thị vệ gì đó."

"Chậc chậc chậc. . . Cái này cũng rất khủng bố." Dương Khai không ngừng lắc đầu, động thiên phúc địa yêu cầu cao như vậy, hoàn toàn vứt bỏ Khai Thiên tam phẩm trở xuống, năm này tháng nọ, nội tình

góp nhặt được rốt cuộc hùng hồn đến cỡ nào, e rằng cũng chỉ có bọn hắn rõ ràng.

"Hắn giúp ngươi thứ gì mà ngươi lại tình nguyện đưa cho hắn một khối thần thạch lục phẩm vậy?" Nguyệt Hà vẫn cảm thấy rất giật mình về việc này. Trước đó nàng cũng có hỏi qua Từ Chân, rốt cuộc có thể cho Dương Khai cơ duyên gì, nhưng tiểu mập mạp kia lại sống chết không nói, điều này làm cho nàng rất là bất đắc dĩ, hận không thể một cước đạp chết hắn.

"Dù sao cũng là một đồ vật siêu giá trị!" Dương Khai cười hắc hắc: "Nếu như ngươi rảnh thì theo dõi hắn cho ta, khi có động tĩnh, lập tức gọi ta!"

"Nha. . ."

Dương Khai lại đi bế quan, hắn đi ra lần này bất quá là do bị Mạnh Hoành náo ra động tĩnh làm kinh động, đi ra điều tra mà thôi. Sau

khi xác định Mạnh Hoành không có gì đáng ngại, lại thỏa đàm xong một cọc sự tình với Từ Chân, tất nhiên là hắn phải trở về bế quan.

Về phần Từ Chân ở nơi này, có Nguyệt Hà nhìn chằm chằm là được, tuy nói đệ tử Thần Đỉnh Thiên nội tình bất phàm, nhưng Nguyệt Hà dù sao cũng là ngũ phẩm Khai Thiên, trông chừng hắn hẳn là không có vấn đề gì.

Dương Khai nói một câu, Nguyệt Hà liền đàng hoàng canh giữ ở trước mật thất, cũng không tỏ vẻ oán hận gì.

Mặc dù rất tò mò Từ Chân rốt cuộc đang làm cái gì ở bên trong, tò mò hắn và Dương Khai đã nói những gì, nhưng mật thất có trận pháp thủ hộ, nàng cũng không dám tùy ý quấy nhiễu.

Mười ngày chợt trôi qua, hết thảy gió êm sóng lặng.

Trần Thiên Phì những ngày này cũng coi như thoải mái, Xích Tinh vốn có bảy vị đương gia, Độc Nương Tử cùng Cam Hoành bị Dương Khai giết chết, tuy nói có Dương Khai và Nguyệt Hà ngay lập tức bổ sung vào, nhưng hai vị này hình như cũng không thích nhúng tay vào sự tình của Xích Tinh, chỉ lo bận bịu việc của mình.

Trong khi đó, Bối Ngọc Sơn chỉ có một thân man lực, đầu óc không quá tốt, Cầm phu nhân không hỏi thế sự, một lòng tìm hiểu nhạc luật.  u Dương huynh đệ khôn khéo tài giỏi, đáng tiếc cũng thường

xuyên bế quan. Bây giờ Đại đương gia không ra, toàn bộ Xích Tinh có thể nói là do Trần Thiên Phì một tay khống chế.

Không phải Đại đương gia nhưng lại hơn hẳn Đại đương gia, đại quyền trong tay, tất nhiên là hắn cảm thấy sung sướng.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!